- Các vị đạo hữu, đã tới giờ rồi. Lúc này, những người còn chưa chạy tới đúng giờ, coi như tự từ bỏ nhiệm vụ lần này. Ta ở đây cảm ơn mọi người tới đúng hẹn trước.
Huyễn Thời khách khí nói vài lời xã giao.
- Không cần phải nói những lời khách sáo đó. Chúng ta tới đây không phải để du sơn ngoạn thủy, lão nhân gia ngài vẫn mau nói tỉ mỉ về nội dung liên quan tới nhiệm vụ lần này đi.
Một nam tử cao lớn thô lỗ ngồi xếp bằng ở trên một tảng đá lớn không nhịn được kêu.
- Những thứ hình thức kia vẫn để lại cho đám đệ tử các tông môn kia chơi đi. Tán tu ta không rảnh tới chơi trò khiêm tốn! Tới đây đơn giản chỉ vì linh thạch, mau nói thật đi!
- Đúng vậy! Tán Minh hoạt động còn thần thần bí bí như vậy, đã sắp xuất phát vẫn không biết phải đi làm gì!
Nam tử cao lớn thô lỗ vừa nói ra lời này, người khác đều phụ họa.
- Được được được rồi, thấy các vị đạo hữu đều là người hào hiệp ăn nói ngay thẳng, ta rất vui mừng.
Huyễn Thời nghe vậy, ánh mắt ôn hòa đảo qua đám người, hình như không hề tức giận.
- Các vị, lần này Bạch Dạ Tán Minh chúng ta triệu tập mọi người đi tới đây, mục đích chính là đi qua Quỷ Khốc Hạp phía sau mọi người, bước vào trong Xà Vương Cốc, săn giết Xà Vương của Kim Hoa Độc Mãng.
Huyễn Thời vừa nói ra lời này, phần lớn mọi người đều sốc, hình như không biết Xà Vương là gì?
Viên Minh đã sớm biết mục đích của bọn họ, sau khi quay về Bích La Động lại tìm hiểu sâu hơn.
Kim Hoa Độc Mãng bình thường chẳng qua là hung thú cấp một trung giai, tương đương với Luyện Khí kỳ tầng bốn đến sáu tầng.
Tuy nhiên, đừng bị thực lực không tốt lắm của nó che mắt, loài rắn này thường sinh sôi nảy nở rất nhanh, lại thích sống quần cư, cộng thêm tính cách nóng nảy, lúc đi săn thường sẽ gặp chúng cùng tấn công, không chết không dừng.
Cho nên một khi gặp phải, đều tồn tại rất phiền toái.
Chỉ sợ đây cũng chính là nguyên nhân khiến Bạch Dạ Tán Minh chiêu mộ rất nhiều thành viên tạm thời.
- Xin hỏi minh chủ, Xà Vương của Kim Hoa Độc Mãng này rốt cuộc có thế nào, có thủ đoạn công kích gì đặc biệt không?
Hắn chủ động mở miệng, hỏi.
- Xà Vương của Kim Hoa Độc Mãng chính là hung thú cấp hai trung giai, tương đương với Trúc Cơ sơ kỳ đến trung kỳ. Con thú này to lớn, lực lượng cực lớn, còn có kịch độc.
Huyễn Thời liếc mắt nhìn Viên Minh, sau đó lập tức nhìn về phía đám người giải thích.
Viên Minh nghe vậy, trong lòng thầm gật đầu, điều này căn bản giống như nội dung trên tài liệu hắn tìm đọc được.
Khi những người khác nghe nói Xà Vương của Kim Hoa Độc Mãng là hung thú cấp hai trung giai, ánh mắt, dáng vẻ hoặc động tác đều không hẹn mà cùng phát sinh một chút thay đổi.
Thậm chí trong những người này còn có người lùi lại vài bước.
- Minh chủ đại nhân, giết chết hung thú cấp hai trung giai... Thật sự quá đề cao chúng ta rồi. Chúng ta không nhận công việc này được.
Một bóng người nam tử trung niên cao gầy mở miệng nói đầu tiên.
- Tu sĩ Luyện Khí kỳ săn giết hung thú cấp hai trung giai, cho dù có nhiều người hơn nữa cũng khó tránh khỏi tử thương nặng nề, chúng ta chẳng qua kiếm chút linh thạch, không đáng phải liều mạng.
Một người khác lập tức nói thêm.
- Đùa kiểu gì vậy...
...
Nhất thời, tiếng chất vấn liên tiếp vang lên.
- Các vị đạo hữu đừng nóng vội. Ta còn chưa nói xong, nhiệm vụ chủ yếu của các ngươi là giết chết hung thú và độc vật chặn đường, phân công nhau tìm kiếm tung tích của Xà Vương. Nếu có người có thể tìm được tung tích của Xà Vương, chúng ta thưởng thêm ba trăm viên linh thạch, người tham dự giết chết Xà Vương Kim Hoa Độc Mãng, chúng ta sẽ xem cống hiến nhiều hay ít, thưởng ít nhất một trăm linh thạch, cao nhất có thể đạt tới năm trăm linh thạch.
Huyễn Thời giơ tay ấn xuống vài cái, ép xuống những tiếng nghi ngờ của bọn họ.
Dưới trọng thưởng nhất định sẽ có dũng phu, tiếng chất vấn phản đối lập tức giảm bớt.
- Chuyện mạo hiểm như vậy, vì sao lúc trước úp úp mở mở không chịu nói rõ, nhất định phải chờ chúng ta tập trung ở đây mới bằng lòng nói ra?
Nhưng có người nghi ngờ nói.
Thật ra phần lớn mọi người đã suy nghĩ cẩn thận về đáp án này, chính là lúc trước muốn lừa bọn họ tới chỗ này.
- Chuyện này là hành động bí mật của Bạch Dạ Tán Minh, trước đó không thích hợp tiết lộ. Tuy nhiên các vị cứ yên tâm, bây giờ các ngươi muốn rời đi vẫn còn kịp, chúng ta cũng sẽ đưa ra sự bồi thường thỏa đáng.
Huyễn Thời mở miệng nói.
Nghe được có bồi thường, vẻ mặt những người này dịu xuống, lập tức hỏi bồi thường thế nào.
Huyễn Thời vươn hai ngón tay, nói:
- Người lựa chọn từ bỏ bây giờ có thể nhận lấy hai viên linh thạch, cứ như vậy rời đi là được.
- Hai viên?
Đối với tán tu Luyện Khí kỳ bình thường, thật ra hai viên linh thạch thật sự không tính là ít, nhưng so với người tham gia nhiệm vụ có thể thu được cao nhất là năm trăm linh thạch, lại có vẻ không đáng nhắc tới.
Trong lòng của mọi người so sánh sự chênh lệch về số lượng linh thạch lớn như vậy, gợi lên lòng tham không đáy.
Nếu không biết phần thưởng tham dự nhiệm vụ, hoặc phần thưởng tham dự nhiệm vụ không nhiều như vậy, bọn họ có khả năng thản nhiên tiếp nhận hai viên linh thạch bồi thường.
Dù sao chỉ tốn chút thời gian chạy đến đây, nhận được hai viên linh thạch làm bồi thường, tính thế nào bọn họ cũng đã kiếm lời.
Nhưng hết lần này tới lần khác, có năm trăm linh thạch kia để tham khảo, điều này khiến người ta rất khó chịu.
Trong lòng Viên Minh cũng không khỏi tán thưởng, chiêu này của Bạch Dạ Tán Minh đúng là rất tuyệt, đắn đo chính xác tâm tính của những người này, cũng không biết là ý của Bạch Dạ hay Huyễn Thời.
Mọi người ở đó thoáng cái đã yên tĩnh, tất cả thành viên tạm thời đều đang cân nhắc xem mình có nên mạo hiểm như vậy, liều mạng đánh một trận?