- Tên đặt không tệ. Tuy nhiên pháp kiếm của ngươi luyện thành, chưa khắc pháp trận cấm chế, ta tới bổ sung bước này cho ngươi.
Tam động chủ nghe vậy, đầu tiên là khẽ nhíu mày, nhưng rất nhanh lại giãn ra.
- Pháp trận cấm chế?
Viên Minh kinh ngạc nói.
- Lúc trước, khi ta dạy ngươi khẩu quyết luyện hóa, có từng nói pháp khí bình thường đều có cấm chế, càng là pháp khí cao cấp, thậm chí là pháp bảo, trên đó mang theo pháp trận cấm chế lại càng phức tạp. Đây là để một khi pháp khí bị kẻ địch cướp đoạt, đối phương không có cách nào lập tức lấy pháp lực phát động, tổn thương ngược lại ngươi.
Tam động chủ giải thích.
- Thì ra là thế, làm phiền tam động chủ.
Viên Minh lập tức ôm quyền nói.
- Ta vốn đáp ứng khắc phù rót linh giúp ngươi, so với cái đó, khắc pháp trận cấm chế lại dễ dàng hơn nhiều.
Tam động chủ nói.
Nàng nói xong, nhận lấy thanh trường kiếm từ trong tay của Viên Minh, lật tay lấy ra đao khắc mở linh, bắt đầu khắc một pháp trận phù văn với đường nét phức tạp lên một mặt của thanh trường kiếm.
Qua khoảng một canh giờ sau.
Tam động chủ trả thanh kiếm lại cho Viên Minh, phía trên đã khắc xong pháp trận cấm chế.
- Pháp trận cấm chế này chưa kích hoạt, sau khi ngươi rót pháp lực vào, lại có thể có hiệu lực. Ngoại trừ ngươi, sẽ không ai có thể dễ dàng khống chế thanh pháp kiếm này.
Tam động chủ nói.
Viên Minh nghe vậy thì vui mừng, nói cảm ơn, sau đó lập tức cầm chuôi kiếm, nóng lòng không chờ được rót vào một tia pháp lực.
- Đừng quá cao hứng, chỉ là tạm thời không thể khống chế, nếu chẳng may ngươi chết, bị người khác cướp đi, người khác vẫn có thể luyện hóa nó.
Tam động chủ cảnh cáo.
- Đệ tử đã hiểu.
Viên Minh đáp.
Theo pháp lực chảy vào, trên thân kiếm lóe sáng, hiện ra một pháp trận cấm chế màu đỏ thẫm, sau đó chợt tiến vào bên trong thân kiếm, dùng mắt thường không còn nữa nhìn thấy.
Lúc này, Viên Minh mới chú ý thấy, hai chữ Thanh Ngư khắc trên thân kiếm lúc trước đã biến thành Hàn Tinh.
Hắn nhớ tới Hỏa Sàm Nhi bởi vì chạy đi, bị mình nhét vào trong túi linh thú, vội vàng mở miệng túi thả nó ra.
Miệng túi vừa mở ra, nó đã lao ra như bay.
Tuy nhiên lại đụng phải tam động chủ phía trước, bị nàng ôm vào trong bộ ngực đẫy đà, lại mất tự do.
- Nếu ngươi muốn tham gia Bạch Lộc Khâu Hội Minh, khoảng thời gian tới cũng nên bế quan tu hành giống như Trần Uyển đi. Ngươi có thể tạm thời không cần đi tới Hỏa Luyện Đường. Trước lúc đó, cố gắng nâng cao tu vi của mình. Đi đi.
Tam động chủ căn dặn một câu, lại ra lệnh đuổi khách.
- Đệ tử ghi nhớ.
Viên Minh ôm quyền nói.
Sau khi quay về nơi ở, Viên Minh chỉnh đốn lại, sau đó lấy ra lư hương, bắt đầu rót vào pháp lực, thắp sáng hình Thái Cực.
...
Mấy ngày sau, Viên Minh thu thập vài thứ đơn giản, thay trường bào màu đen, đội nón lá rộng vành có lụa mỏng vây quanh, lại chuẩn bị rời đi.
Trước khi ra cửa, hắn quay đầu liếc nhìn vị trí trước cửa sổ, mấy ngày nay đường như không thấy Tịch Ảnh, có khả năng đến thời điểm quan trọng của tu luyện. Viên Minh nhún vai, đóng cửa.
Viên Minh vừa muốn đi, trên bệ cửa sổ đột nhiên xuất hiện một bóng dáng màu bạc, nó hừ nhẹ nói:
- Lại đi ra ngoài làm anh hùng à?
Tiếp đó, nó ném Lưu Kim Sa mà Viên Minh tặng qua.
- Sao vậy?
Viên Minh đón lấy Kim Sa, kinh ngạc nói.
- Cho ngươi mượn cái này, dùng hỏng thì phải đền! Gặp lại sau!
giọng nói vừa được truyền tới, bóng dáng con mèo bạc đã biến mất không thấy nữa.
...
Sau khi chạy trên đường hai ngày, Viên Minh cuối cùng đã chạy tới Quỷ Khốc Hạp ở sâu bên trong Thập Vạn Đại Sơn đúng vào thời điểm giao hẹn.
Lúc này, chỗ bóng mát ở lối vào hẻm núi đã có khoảng năm mươi người tập trung lại, từng nhóm hai ba người hoặc ngồi hoặc đứng, giữa bọn họ mơ hồ tách ra một đoạn.
Viên Minh đã sớm tìm hiểu qua nội tình, không thấy kỳ lạ trước quy mô số người như vậy.
Nhìn thấy Viên Minh đến, đám người đều nhìn qua.
Chỉ có điều, những người khác nhanh chóng rời tầm mắt đi, chỉ có người thanh niên áo trắng thử thách tư cách của Viên Minh lúc trước vẫn nhìn chằm chằm vào hắn, bước tới đón hắn.
- Đạo hữu, mời qua bên này.
Khi đến gần, người thanh niên áo trắng bỗng nhiên mỉm cười thể hiện ra sự thiện ý, gọi.
Viên Minh cũng cười gật đầu, xem như đáp lại.
Hắn đi về phía đám người kia, chỉ thấy trong những người này chủ yếu là nam nhân, ít có nữ tu sĩ, diện mạo và trang phục của mỗi người lại có sự chênh lệch cực lớn, hình thành sự đối lập rõ nét với thành viên của Bạch Dạ Tán Minh đều mặc đồ trắng.
Trong những người này, không ít người đều giống hắn, hoặc đội mũ có màn che trên đầu, hoặc đeo mặt nạ trên mặt, có vẻ không muốn lộ ra mặt thật ở trước mặt người khác.
Mặc dù chỉ là một nhiệm vụ tạm thời, nhưng lần đầu tiên tham gia nhiệm vụ của tổ chức Tán Minh này, Viên Minh vừa căng thẳng lại chờ mong, lặng lẽ đi tới trong đám người, tìm một tảng đá và ngồi xuống, yên lặng chờ Bạch Dạ Tán Minh sắp xếp.
Lúc này, hắn đột nhiên phát hiện trong đám người của Bạch Dạ Tán Minh tập trung thành một vòng tròn, vẫn không nhìn thấy bóng dáng hai vị minh chủ Bạch Dạ và phó minh chủ Huyễn Thời đâu.
Trong lúc hắn đang thấy khó hiểu, lại nhìn thấy có hai bóng người đi từ bên trong hẻm núi ra, không ngờ chính là hai người kia.
Bạch Dạ làm minh chủ, vẫn chưa nói gì mà đi trở về trong đội ngũ chính thức của các thành viên Bạch Dạ Tán Minh, khẽ căn dặn bọn họ gì đó.
Ngược lại, Huyễn Thời giống như người luôn xử lý mọi chuyện trong Tán Minh tươi cười ấm áp, đi về phía đám thành viên tạm thời.
Khi thấy hắn đi qua, phần lớn mọi người đều lịch sự đứng lên, cũng có vài người vẫn ngồi dưới đất, có vẻ như không để mắt tới đối phương, cảm giác như thường tham gia nhiệm vụ như vậy, không để ý tới.