Tiên Giả

Chương 315: Mượn lụa (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Khi một người một mèo đi ra khỏi sơn động, bên ngoài trời đã sáng.

- Gào...

Lúc này, từ phía xa trong núi rừng bỗng nhiên truyền đến một tiếng thú gào.

- Chà, là vật nhỏ kia, hình như chọc tới vật lớn rồi.

Mắt của con mèo bạc lóe lên, mở miệng nói.

Viên Minh cũng thử phóng ra thần thức tra xét xung quanh, nhưng khoảng cách thật sự có hạn, căn bản không phát hiện được tung tích của Hỏa Sàm Nhi.

Tuy nhiên, phía xa có động tĩnh cực lớn, có Tịch Ảnh xác nhận là Hỏa Sàm Nhi, Viên Minh không cần do dự, thi triển ra Phong Tiệp Thuật, trực tiếp chạy về phía bên kia.

Hỏa Sàm Nhi là đầu quả tim của tam động chủ, tuyệt đối không thể có vấn đề được!

Hắn chạy trong thời gian chưa đến nửa chén trà nhỏ, đã nhìn thấy Hỏa Sàm Nhi ngậm một thực vật dài ba tấc, rễ cây màu đỏ trong miệng, chân ngắn vung vẩy giống như phát điên, chạy nhanh về phía mình.

Sau lưng nó lại có một Hỏa Liệp Tích dài ba bốn trượng, toàn thân mọc đầy vảy phun lưỡi đỏ ngầu, đuổi theo nó không tha.

Rất rõ ràng, Hỏa Sàm Nhi cướp bảo bối của người ta.

Vật nhỏ kia ỷ vào thân hình linh hoạt, ở trong núi rừng lúc sang trái, lúc đột nhiên lao về phía bên phải, linh hoạt tránh né công kích của Hỏa Liệp Tích, nhìn thấy Viên Minh qua, càng giống như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng vậy, trong mắt sáng lên, bốn chân chạy như điên.

Đầu lưỡi của Hỏa Liệp Tích lại không ngừng bắn ra, đánh gãy cây cối trong rừng, núi đá bắn ra.

Viên Minh thấy vậy thì cạn lời. Chẳng qua là một con hung thú cấp một trung giai, Hỏa Sàm Nhi chỉ cần thả thứ trong miệng ra, quay đầu phun ra một ngọn lửa, cho dù không đốt chết được con Hỏa Liệp Tích này, cũng có thể ép nó lùi lại.

Nhưng con ngốc tham ăn này tình nguyện bị đuổi theo, cũng không chịu thả đồ ăn ngon trong miệng ra.

Chờ tới khi chạy đến chỗ Viên Minh, nó mới dừng lại, không tránh né nữa.

Viên Minh nhìn Hỏa Liệp Tích chạy nhanh đến, than khẽ một tiếng:

- Coi như ngươi xui xẻo, đúng lúc thử uy lực!

Nói xong, tay hắn nắm Hàn Tinh Kiếm mới chế luyện xong, chém dọc một kiếm xuống.

Từ trên thân kiếm phát ra một lưỡi đao gió cực lạnh, lập tức chém lên trên đầu con Hỏa Liệp Tích.

Con hung thú này vẫn lao nhanh không ngừng, chạy được hai bước, cơ thể đột nhiên cứng đờ, một vết cắt xuyên qua toàn thân, cả cơ thể trực tiếp tách ra thành hai nửa, ngã xuống đất.

Viên Minh thấy thế, lập tức tiến lên kiểm tra, bất chợt phát hiện toàn thân Hỏa Liệp Tích ngã xuống đất đã bị đóng băng, ngay cả máu cũng bị đông cứng, trên thân đúng là không có vết máu nào.

Lúc này, Hỏa Sàm Nhi đi theo sau hắn, vừa gặm thứ trong miệng, vừa nhảy tới trên đầu con Hỏa Liệp Tích, dùng chân ngắn nhỏ của mình đạp mạnh một tận.

Lúc này, Viên Minh mới nhìn thấy rõ, thứ nó đang cầm bằng hai chân trước không ngờ là một gốc "Xích Hoàng Tinh", linh dược thuộc tính hỏa, nhìn hình dáng kia cũng phải là linh dược trăm năm.

Không trách được Hỏa Liệp Tích phải liều mạng đuổi theo nó.

Viên Minh dùng một tay nắm gáy của Hỏa Sàm Nhi, nhấc nó lên và đặt lên trên vai của mình, quay đầu liếc nhìn Tịch Ảnh chậm rãi đi tới.

Vật nhỏ rõ ràng hơi sợ Tịch Ảnh, cơ thể co lại, chỉ lộ ra nửa cái đầu len lén liếc nhìn về phía con mèo bạc. Con mèo chỉ vừa liếc mắt qua, vật nhỏ đã giật mình, trực tiếp tuột từ trên người Viên Minh xuống, còn tuột xuống tới bắp chân mới dừng lại.

Tịch Ảnh liếc mắt nhìn Hỏa Sàm Nhi, sau đó cơ thể mềm mại nhảy lên trên nhánh cây gần đó, chỉ nhảy vài cái đã không thấy bóng dáng.

Viên Minh nhìn theo Tịch Ảnh rời đi, lại dẫn theo Hỏa Sàm Nhi rời khỏi đảo trong sương mù, quay trở về tông môn.

Chờ tới lúc trở lại Bích La Động, đã là ban đêm.

Ngoài dự đoán của Viên Minh, không ngờ tam động chủ đã chạy về, còn chủ động tìm tới cửa.

- Đi theo ta, ta giúp ngươi luyện kiếm.

Trạng thái của nàng không tốt lắm, hình như mới trải qua một trận chiến đấu, cả người có vẻ hơi mệt mỏi.

Thấy vậy, trong lòng Viên Minh không khỏi cảm động.

Không trách được Phương Cách kính trọng tam động chủ như vậy, tuy nàng có địa vị cao nhưng thật sự là một người hết lòng tuân thủ lời hứa.

Thấy Viên Minh đứng ngẩn ra đó, tam động chủ nhíu mày nói:

- Ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì nữa? Không còn nhiều thời gian đâu.

- Cảm ơn tam động chủ, kiếm của đệ tử đã được chế luyện xong.

Viên Minh ôm quyền cúi đầu, nói.

Lần này, đổi lại thành tam động chủ ngây người.

- Ngươi tìm vị trưởng lão nào luyện kiếm giúp ngươi?

Tam động chủ lấy lại tinh thần, hỏi.

- Mấy vị trưởng lão đều đang bế quan luyện khí, đệ tử bất đắc dĩ, chỉ có thể tới Phường thị bên ngoài, tìm Luyện Khí Sư bên ngoài giúp đỡ.

Viên Minh vừa giải thích, vừa lấy Hàn Tinh Kiếm ra.

- Luyện Khí Sư bên ngoài, Luyện Khí Sư bên ngoài chạy đầy đất rồi sao?

Ánh mắt tam động chủ đảo qua phía trên thân kiếm, cười không để ý nói.

- Vị Luyện Khí Sư này có trình độ không tầm thường, ở trên phương diện chọn và phối hợp phù văn cũng vô cùng xuất sắc, chắc phẩm chất thanh thanh kiếm này của ngươi đã trên pháp khí trung phẩm, gần với thượng phẩm.

Tam động chủ khen.

Viên Minh nghe vậy, thấy tam động chủ nói xong cũng không tiếp tục truy cứu về Luyện Khí Sư này, lúc này mới yên tâm, lấy ra hộp dưỡng linh kiếm trả cho tam động chủ.

- Đi thôi, lại đi theo ta một chuyến.

Tam động chủ thu hồi hộp kiếm, nói với Viên Minh.

Nàng vừa dứt lời, đã xoay người đi ra ngoài.

Viên Minh không hiểu nguyên nhân, đành phải lập tức đi theo.

Chờ trở lại trong viện của tam động chủ, tam động chủ lại nói:

- Đưa thanh Thanh Ngư Kiếm cho ta.

Viên Minh nghe vậy thì hơi do dự, sau đó vẫn lấy trường kiếm ra, dùng hai tay dâng tặng lên.

- Dáng vẻ và uy năng của thanh kiếm này thay đổi rất nhiều, ta đã đặt tên cho nó là 'Hàn Tinh'.

Viên Minh nói.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 54%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)