Giọng nói Tịch Ảnh vang lên từ phía sau lưng.
- Pháp khí thượng phẩm? Nhưng nó mới chỉ có hai phù văn thôi?
Viên Minh ngoài ý muốn nói.
- Cho nên mới nói chỉ là rất gần mà không nói nó là vậy.
Tịch Ảnh nói.
Viên Minh liếc nhìn thanh trường kiếm trên tay, lại liếc nhìn vết kiếm trên vách đá, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười mừng rỡ.
Lúc trước hắn rót linh, pháp lực tiêu hao nghiêm trọng, vừa rồi lúc thử kiếm cũng không thi triển hết sức lực, Thanh Ngư Kiếm này còn chưa hoàn toàn phát huy ra hết uy năng.
- Một phần là do nguyên liệu của bản thân kiếm này tốt, một phần là do phù văn Cực Hàn kia tăng cường lên. Đương nhiên, còn có công lao của nó nữa.
Tịch Ảnh liếc nhìn Hỏa Sàm Nhi bên cạnh, nói.
Nhóc con đã khôi phục lại chút sức lực, lại bắt đầu ăn, cắn cho Hỏa Tinh Thạch văng ra tia lửa khắp nơi.
Viên Minh thấy thế càng cười tươi hơn. Đáng tiếc Hỏa Sàm Nhi là của tam động chủ, hắn sẽ phải lập tức trả lại.
Hắn nâng kiếm đưa ngang trước người, nhìn ánh sao lấp lánh trên đó, nhíu mày.
- Sau khi trở thành pháp khí, ta cứ cảm thấy cái tên Thanh Ngư Kiếm này thật sự khó nghe. Tịch Ảnh, ngươi tới đặt tên cho thanh kiếm đi?
Viên Minh quay đầu nhìn về phía Tịch Ảnh, hỏi.
Trong lòng hắn thật ra đã có một cái tên, chỉ vì muốn cảm ơn con mèo bạc đã giúp đỡ, muốn để nó tới đặt tên thôi.
- Mũi lóe hàn tinh, hơi sương tràn ngập, cứ gọi là Hàn Tinh Kiếm.
Tịch Ảnh suy nghĩ một lát, nói.
Viên Minh nghe vậy nói:
- Vừa khéo, chúng ta nghĩ giống nhau, ta cũng có ý này.
Thật ra tên hắn nghĩ đến là hai chữ "Hàn Sương".
Nhưng tên do Tịch Ảnh đặt cho thanh kiếm, cho dù không thành thơ, cũng khiến cho trước mắt hắn hiện ra cảnh tượng "ánh trăng trong đêm cô quạnh", rất hợp với thanh kiếm của hắn.
- Quỷ lừa đảo, tính dỗ ta à.
Tịch Ảnh phóng người nhảy đến trên lò rèn, nhìn về phía Viên Minh, nói.
- Sao có thể chứ? Thật sự nghĩ giống nhau mà. Tịch Ảnh, câu thơ này của ngươi là thơ của nước nào vậy?
Viên Minh vội vàng lắc đầu, mở miệng nói.
Nghe được câu này, đôi mắt với màu sắc lạ thường của Tịch Ảnh lập tức nhắm lại một lát, ánh mắt cũng trở nên ảm đạm.
Viên Minh thấy thế biết mình nói sai chọc tới nó, lại không có cách nào lên tiếng an ủi, cũng im lặng cùng Tịch Ảnh.
Cũng may, con mèo bạc thu lại cảm xúc rất nhanh, chỉ là không để ý tới Viên Minh nữa.
Sau khi Viên Minh thu hồi Hàn Tinh Kiếm, bắt đầu ngồi xuống khoanh chân, nhắm mắt ngồi tĩnh tọa, vận chuyển Cửu Nguyên Quyết để hồi phục pháp lực.
...
Sáng sớm hôm sau.
Viên Minh hồi phục lại pháp lực, tinh thần sảng khoái đứng dậy, chỉ thấy con mèo bạc Tịch Ảnh nằm sấp ở trên lò rèn nhưng không thấy bóng dáng của Hỏa Sàm Nhi đâu, lập tức mở miệng hỏi thăm.
- Sau khi con nhóc đó ăn no, lại chạy ra ngoài rồi.
Tịch Ảnh lười biếng nói một câu.
- Chúng ta phải mau chóng quay lại tông môn thôi. Mấy ngày nữa, ta còn phải ra ngoài một chuyến.
Viên Minh nói.
Tịch Ảnh nghe vậy, liếc mắt nhìn qua.
Viên Minh giải thích:
- Chỉ là ra ngoài trong thời gian ngắn thôi, chắc hẳn không cần đến mấy ngày lại có thể trở về.
Bản thân hắn đoán, chẳng qua tham gia một lần nhiệm vụ Tán Minh, không tốn bao nhiêu thời gian.
- Đi làm gì?
Tịch Ảnh bất ngờ hỏi tới.
Viên Minh suy nghĩ một lát, vẫn kể cho nó nghe từ đầu tới cuối về nhiệm vụ của Tán Minh.
Sau khi nghe xong, Tịch Ảnh nói:
- Giết Xà Vương à, chơi rất vui đấy. Toàn thân nó đều là bảo bối. Đáng tiếc, gần đây đang là thời điểm quan trọng trong tu luyện của ta, ta không đi được.
Viên Minh nghe Tịch Ảnh không đi, trái lại không thất vọng.
Hắn thật lòng không dám hoàn toàn tín nhiệm những Tán Minh kia, nhưng nếu mọi chuyện đều cần người giúp đỡ, sau này làm sao đặt chân ở trong giới tu tiên.
Sau khi chỉnh đốn một lát, Viên Minh chuẩn bị rời đi, ánh mắt lại nhìn lò rèn.
Lần trước hắn đã muốn mang lò rèn này đi, chẳng qua bởi vì pháp trận trên mặt đất ảnh hưởng, mới không thể làm được.
Lần này, sau khi biết được trên lò rèn có Tụ Linh Pháp Trận, Viên Minh càng không muốn bỏ lại bảo bối này.
- Phá hủy pháp trận trên mặt đất là có thể chuyển lò rèn đi.
Tịch Ảnh lập tức nhìn thấu suy nghĩ của hắn, nói.
- Người bị khốn cùng lâu, chợt vào trong núi đầy bảo bối, bình thường đều hận không thể cạo ba thước đất.
Tịch Ảnh lườm Viên Minh, giễu cợt một lúc.
Viên Minh tiếp tục cúi đầu kiểm tra phù văn pháp trận, xem như không nghe thấy sự giễu cợt của Tịch Ảnh.
Hắn xem phù văn pháp trận trên mặt đất vô cùng cẩn thận, sau khi nhớ kỹ tất cả đường nét vẽ, độ cong và điểm nối tiếp, mới xoay cổ tay, lấy ra Hàn Tinh Kiếm.
Trong chớp mắt tiếp theo, hơi lạnh trên Hàn Tinh Kiếm tản ra xung quanh, mũi kiếm xẹt qua mặt đất, chỉ một thoáng pháp trận đã sụp đổ.
Sau đó, Viên Minh giơ tay vuốt nhẹ qua lò rèn, lại thu vào trong túi giống như nuốt cả quả táo.