Tiên Giả

Chương 313: Cạo ba thước đất (1)

Chương Trước Chương Tiếp

- Cố hết sức khống chế pháp lực đưa vào, đừng phân tâm.

Tịch Ảnh nhắc nhở lần nữa.

Tuy trong lòng Viên Minh không hiểu, nhưng thấy tâm trạng nó thay đổi, lại biết chắc hẳn có tình huống khẩn cấp ngoài ý muốn.

Hắn lập tức trấn tĩnh, cố gắng rót từng chút pháp lực vào trong lò rèn.

Trên Thanh Ngư Kiếm, từng điểm của phù văn Cực Hàn dần dần được linh lực và pháp lực nối liền, cuối cùng hoàn toàn phát ra.

Nhưng vào lúc này, biến đổi khác thường đột nhiên xuất hiện.

Phù văn Cực Hàn được rót linh xong giống như mất khống chế vậy, càng lúc càng phát ra ánh sáng trắng như tuyết mạnh mẽ, một khí cực lạnh lập tức khuếch tán ra, đúng là trực tiếp ép xuống Tụ Linh Pháp Trận, khiến nhiệt độ trong lò rèn cũng lập tức giảm xuống.

Nếu không phải vừa rồi sớm bổ sung linh thạch kịp thời, chỉ sợ trong một chớp mắt này, tất cả Tụ Linh Pháp Trận đều sẽ hoàn toàn mất đi hiệu lực.

- Nguy rồi.

Trong lòng Viên Minh thầm kêu một tiếng.

Lúc này, hắn căn bản không rảnh để ý tới chuyện gì khác, chỉ có thể cố gắng hết sức vận chuyển Cửu Nguyên Quyết, không ngừng rót pháp lực vào trong Thanh Ngư Kiếm, cố gắng hết sức duy trì quá trình rót linh không bị ngắt quãng.

Nếu lúc này bị cắt đứt, Thanh Ngư Kiếm không có cách nào thành công thăng cấp pháp khí, thậm chí còn bởi vì phù văn không thể nối liền, linh lực trong thân kiếm mất cân bằng, trực tiếp mất khống chế mà vỡ nát.

Đúng lúc này, Viên Minh chỉ cảm thấy phía sau có một hơi ấm dâng lên, ngay sau đó lại trở nên nóng rực.

Còn không chờ hắn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một dòng lửa lao mạnh ra, lướt qua bên cạnh hắn, xông vào trong lò rèn.

Ngọn lửa cháy rừng rực mang đến nhiệt độ nóng rực, va chạm với khí cực lạnh do phù văn phát ra, lập tức lại ổn định nhiệt độ của lò rèn lại, Tụ Linh Pháp Trận đang ở ranh giới sắp mất khống chế cũng được bảo tồn.

- Làm rất tuyệt.

Thấy là Hỏa Sàm Nhi đang phồng má, không ngừng phun ra ngọn lửa trong lò rèn, trong lòng Viên Minh mừng rỡ.

Vốn chỉ vì chiếu cố tên nhóc này, mới dẫn nó tới đây, không ngờ vào lúc mấu chốt, nó lại phát huy ra tác dụng quan trọng như vậy.

Viên Minh không dám phân tâm, chỉ có thể nhân cơ hội lúc Hỏa Sàm Nhi giúp đỡ, gia tăng hoàn thành rót linh.

Cũng may tốc độ rót linh của phù văn Tật Phong nhanh hơn phù văn Cực Hàn nhiều, trước khi Viên Minh tiêu hao hết pháp lực, trước khi Hỏa Sàm Nhi kiệt sức, cuối cùng đã hoàn thành mục tiêu.

Trong nháy mắt hoàn thành rót linh, hai phù văn dính liền nhau với nhau đồng thời phát ra ánh sáng, lại không có bất kỳ hiện tượng kỳ lạ nào xuất hiện, ngược lại khí cực lạnh vốn tản ra tự nhiên đều thu lại.

Cả thanh Thanh Ngư Kiếm giống như lập tức bị hàng phục, thu lại tất cả ánh sáng sắc bén.

Mà giờ phút này, toàn thân Viên Minh đã ướt đẫm mồ hôi, ngồi đờ trên mặt đất giống như kiệt sức vậy.

Cách sau lưng hắn không xa, Hỏa Sàm Nhi cũng ngã dưới đất, nghiêng đầu, lè lưỡi, bụng dưới phập phồng lên xuống, rõ ràng cũng tiêu hao cực lớn, vô cùng mệt mỏi.

Viên Minh miễn cưỡng đứng lên, một hơi móc ra ba bốn Hỏa Tinh Thạch và Hỏa Phác Ngọc, suy nghĩ một lát, lại lấy ra một khối Hỏa Ngọc Tủy đặt ở bên miệng Hỏa Sàm Nhi.

Mắt nhóc con lập tức sáng lên nhưng không lập tức ăn vòng, mà tiếp tục thở hổn hển để hồi phục lại thể lực.

Viên Minh thấy thế, cũng khá xấu hổ, xoa đầu Hỏa Sàm Nhi, sau đó mới đứng dậy đi tới bên cạnh lò rèn, lấy Thanh Ngư Kiếm ra.

Hai mắt hắn nhìn chằm chằm vào phù văn trên Thanh Ngư Kiếm, dùng tâm thần đi vào, tầm mắt bỗng nhiên trở nên mơ hồ, trước mắt lập tức xuất hiện ảo giác một cơn lốc màu trắng cuốn tới, vừa lóe lên đã biến mất.

Trong lòng Viên Minh mừng rỡ, lúc trước hắn đã nghe A Mộc Hợp sư huynh nói về loại hiện tượng này.

Pháp khí phù văn trải qua rót linh, đã có thuộc tính cơ bản là giao tiếp với linh khí thiên địa, khi thần hồn của người ta rót vào, thần niệm đủ chăm chú, lại có thể nhìn thấy hiện tượng kỳ lạ của thuộc tính tương ứng xuất hiện.

- Thử xem sao.

Giọng nói Tịch Ảnh truyền đến.

Viên Minh nghe vậy, khẽ gật đầu, đột nhiên lại giật mình nói:

- Ngươi, ngươi có thể nói chuyện?

Lúc trước, hắn tập trung tâm thần vào rót linh, vẫn cho rằng âm thanh này vang lên từ trong thức hải của hắn. Mãi đến lúc này, hắn mới phát hiện ra, hóa ra là từ trong miệng của con mèo bạc nói ra.

- Ta đã sớm có thể nói chuyện, có gì đáng ngạc nhiên chứ?

Tịch Ảnh trừng mắt với hắn.

- Vậy vì sao lúc trước không thấy ngươi nói?

Viên Minh nghi ngờ nói.

- Bị người ta nghe được giọng nói của ta, không phải sẽ có phiền phức sao? Vì sao ngươi đần như vậy chứ? Ở gần đây lại không có người ngoài.

Tịch Ảnh đáp.

- Không có gì, chỉ là cảm giác giọng nói không giống như lúc ta nghe được trong thức hải.

Viên Minh cười nói.

- Không giống chỗ nào chứ?

Tịch Ảnh lập tức hỏi, rõ ràng rất chú ý tới đáp án của vấn đề này.

- Giọng nói được nói ra bằng miệng càng thật hơn, dễ nghe, êm tai hơn.

Viên Minh suy nghĩ một lát, nói.

Tịch Ảnh cảm giác rất hài lòng với đáp án này của Viên Minh.

- Sao ta cảm giác dạo này ngươi nói chuyện cũng dễ nghe hơn vậy.

Nó nói xong, phát hiện Viên Minh đã cúi đầu đi nghiên cứu Thanh Ngư Kiếm, chỉ có thể nói thầm đủ cho mình nghe được:

- Khó nghe muốn chết, sử dụng miệng nói ra tiếng mèo có thể êm tai sao?

Pháp khí mới chế luyện đương nhiên không cần luyện hóa, Viên Minh dùng một tay nắm chặt, pháp lực theo chuôi kiếm tràn vào.

Phù văn trên thân kiếm sáng lên, đồng thời Âm Ngọc rải rác trên thân kiếm cũng đều sáng lên giống như ánh sao lạnh trong trời đêm in bóng xuống dòng sông xanh.

Một khí cực lạnh lập tức lan tràn, nhiệt độ trong cả sơn động cũng bắt đầu nhanh chóng giảm xuống, hình như một bước nhảy vào trời đông giá rét.

Viên Minh tiện tay vẽ ra một kiếm hoa, nhấc kiếm chém về phía trên vách đá trước mặt.

Từ trên mũi kiếm nhanh chóng bắn ra một đường kiếm khí màu trắng, gần như một cái nháy mắt lại chém vào trên vách núi đá dày hơn ba trượng.

Trên vách núi đá truyền đến tiếng đất đá nổ tung, trên vách đá cứng rắn xuất hiện một vết nứt màu trắng.

Viên Minh tiến tới kiểm tra, chỉ thấy vết nứt kia dài chừng ba thước, sâu tới một thước, phía trên còn kết một lớp băng tuyết màu trắng, rất lâu cũng không thấy có dấu hiệu tan đi.

- Tuy chỉ nhìn tình hình của vách đá, còn không có cách nào phán đoán chính xác, nhưng sợ rằng uy năng thanh pháp kiếm này của ngươi đã trực tiếp ép tới pháp khí thượng phẩm, cho dù vẫn có chỗ không bằng, nhưng chẳng qua chỉ cách một làn ranh giới thôi.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 54%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)