Theo những tiếng "rắc rắc" trong trẻo truyền đến, tất cả linh thạch đều vỡ vụn ra.
Từ trong đó tràn ra từng linh lực, hóa thành dòng chất lỏng nhỏ chảy về phía trên pháp trận, hình thành một quả cầu linh vụ màu đỏ bị pháp trận khống chế, không tản ra.
- Có thể rồi.
Tịch Ảnh đúng lúc nhắc nhở.
Viên Minh nghe vậy, lập tức đưa thanh trường kiếm vào trong lòng lò.
Thanh Ngư Kiếm tiến vào trong lò lửa, lập tức bị một lực lượng vô hình nâng lên, lơ lửng ở trong đó.
Những linh vụ màu đỏ xoay quanh thân kiếm, lại không rót về phía thân kiếm.
- Đóng cửa gió trong lòng lò, sau đó bắt đầu rót pháp lực của ngươi vào phía trên lò rèn, lấy pháp lực của ngươi dẫn dắt, kéo linh lực cùng rót vào trong kiếm.
Tịch Ảnh nhắc nhở lần nữa.
Viên Minh không chút do dự, lập tức đóng cửa gió, một tay đặt ở trên lò rèn.
Nhiệt độ nóng rực xuyên qua lò lửa truyền ra, làm cho Viên Minh suýt nữa thu tay về.
Nhưng trong lòng hắn biết lúc này chính là thời điểm quan trọng để rót linh, tuyệt đối không thể rút về, bằng không nhất định sẽ thất bại.
Hắn lập tức vận chuyển Cửu Nguyên Quyết, điều động pháp lực trong đan điền theo kinh mạch của cánh tay, hội tụ vào phía trên lò rèn.
Ngay sau đó, cảnh tượng giống như ngày hôm trước hắn nhìn thấy tam động chủ luyện khí, dưới bàn tay của hắn phát ra ánh sáng màu xanh, từng tia sáng theo đường nét phù văn chảy xuôi trên lò rèn, thắp sáng cả lò rèn.
Viên Minh có thể cảm giác được rõ ràng, pháp lực của mình đang theo phù văn trên thân lò cuồn cuộn hội tụ vào dưới đáy bên trong lò, kết hợp cùng Tụ Linh Pháp Trận kia.
Cùng lúc đó, cảm giác bị thiêu đốt trên tay hắn cũng theo đó giảm dần.
Sau đó, hắn lại nhìn thấy từ giữa Tụ Linh Pháp Trận dâng lên một tia sáng màu xanh lục, giống như một gốc đại thụ che trời mọc từ trong biển lửa ra, còn nối liền với trên Thanh Ngư Kiếm.
Thanh Ngư Kiếm vẫn lơ lửng bất động, vào giờ phút này, đột nhiên run rẩy kịch liệt.
Mà quầng linh lực đang bồng bềnh cũng giống như vật vô chủ tìm được chủ nhân vậy, theo pháp lực của Viên Minh chỉ dẫn, rót về phía trên Thanh Ngư Kiếm.
Ánh sáng màu xanh trên Thanh Ngư Kiếm tăng mạnh, từng điểm sáng trên thân kiếm cũng phát sáng như sao vậy.
Phù văn Hàn Băng được khắc ở trên đó phát ra một điểm sáng trước, trên đó bắt đầu có linh lực tiến vào chiếm giữ, lần lượt thắp sáng từng đường nét phù văn.
Chờ đến cả một phù văn được hoàn toàn thắp sáng, rót linh mới xem là thật sự hoàn thành.
Vào lúc Viên Minh cảm giác được pháp lực của bản thân đang nhanh chóng xói mòn, hắn chợt phát hiện ra những phù văn vốn ở trên mặt đất nối liền với lò rèn tự nhiên cũng lóe lên từng điểm sáng.
Hắn lập tức sử dụng một bàn tay khác bắn ra một pháp lực về phía trên phù văn này.
Chỉ thấy theo pháp lực của hắn rơi xuống, phù văn trên mặt đất lập tức bị thắp sáng, một pháp trận màu vàng đất lập tức sáng lên, từ trong lòng đất dâng lên một linh lực không quá dồi dào nhưng cuồn cuộn không ngừng, đang hội tụ vào trong lò rèn.
Viên Minh lập tức cảm giác được áp lực nhẹ hơn, pháp lực của mình xói mòn không nhanh như trước.
- Ta đánh giá thấp người tên là Hắc Mộc này rồi. Hắn bố trí thật không sai, lại còn có pháp trận đại địa trợ giúp.
Tịch Ảnh thấy thế, không khỏi xúc động nói.
Lúc này, Viên Minh đang tập trung tất cả tinh thần, căn bản không dám phân tâm.
Nhưng quá trình rót linh lại hết sức chậm rãi, qua rất lâu, hoa văn của phù văn Hàn Băng mới được thắp sáng một nửa.
Viên Minh phát hiện ra tốc độ pháp lực của bản thân xói mòn quá nhanh, rất sợ sau này không đủ, lập tức lấy ra một viên linh thạch nắm trong tay, vừa cố gắng hồi phục, vừa kiên trì phát ra.
Thời gian dần trôi qua, linh lực trong Tụ Linh Pháp Trận cũng đang nhanh chóng tiêu hao.
Con mèo bạc Tịch Ảnh nhìn thân lò thay đổi, mắt lóe lên, hình như phát hiện ra có điều gì đó không ổn.
- Viên Minh, ngươi khắc phù văn nào vậy?
Tịch Ảnh hỏi.
- Phù văn Hàn Băng và phù văn Tật Phong.
Viên Minh lại nói một lần nữa.
Trong đôi mắt với màu sắc khác lạ của con mèo bạc còn kèm theo sự nghi ngờ, bước tới và vung chân mèo lên.
Cửa niêm phong trên lò rèn bất chợt mở ra, sóng khí nóng rực lại cuốn ra ngoài, nhưng nó làm như không thấy.
Khi nhìn thấy được phù văn Hàn Băng trên Thanh Ngư Kiếm đã sắp được rót linh xong, cảm xúc trong mắt nó thoáng thay đổi, không ngờ không dùng ý niệm phát ra âm thanh trong đầu Viên Minh, mà trực tiếp mở miệng nói ra tiếng người:
- Đây căn bản không phải là phù văn Hàn Băng, mà là phù văn Cực Hàn càng quý hiếm hơn!
Viên Minh nghe vậy cũng thoáng ngây người, thậm chí không chú ý tới việc con mèo bạc mở miệng nói chuyện.
Hắn nhìn thấy phù văn trên quyển viết tay của Hắc Mộc đại sư có miêu tả chính là phù văn Hàn Băng, chỉ nói là uy năng của nó mạnh hơn phù văn ngũ hành bình thường, còn lại không có giải thích gì thêm.
- Thì ra là thế.
Viên Minh nói.
Tịch Ảnh nghe vậy, không trả lời hắn, chỉ nói:
- Có còn linh thạch không, lại ném vào năm cái đi.
Viên Minh nghe giọng điệu của nó cấp bách, tất nhiên không dám trễ nải, vội vàng lấy ra năm viên linh thạch, bỏ vào trong lò rèn.
Chỉ thấy mắt của con mèo bạc phát sáng, một lực lượng vô hình hút năm viên linh thạch lần lượt rơi xuống chính xác phía trên năm Tụ Linh Phù.
Linh thạch hạ xuống, lập tức bị pháp trận ảnh hưởng, hóa thành sương mù linh lực di chuyển lên trên, bao phủ về phía Thanh Ngư Kiếm.