Tiên Giả

Chương 311: Khắc phù (1)

Chương Trước Chương Tiếp

- Ban đầu, tam động chủ giúp khắc phù rót linh, ta định chọn một phù văn Hàn Băng cơ sở, cộng thêm một phù văn Tật Phong, hai bên kết hợp sẽ phải có năng lực phá phòng ngự không tệ. Nhưng lúc này, chỉ có bản thân ta có thể khắc phù, cũng không biết có thể làm được không.

Viên Minh nhìn Thanh Ngư Kiếm, chậm rãi nói.

- Ta đã thấy ngươi có chút thiên phú trên phương diện vẽ phù này.

Tịch Ảnh chậm rãi nói.

- Có lẽ điều này liên quan tới chuyện ta vẽ tranh từ nhỏ. Lúc trước, ta từng tập luyện khắc phù ở trên một ít phôi sắt, chỉ có điều tâm tính khi đó và bây giờ hoàn toàn khác nhau, sau đó cũng chỉ là để cho người khác xem giúp, còn chưa từng thật sự rót linh, cho nên không thể nào xác định được mình có thật sự thành công hay không.

Viên Minh do dự nói.

Tịch Ảnh nghe xong, gật đầu xác nhận điểm ấy.

- Mọi chuyện không thể tuyệt đối không có sai sót, tu hành chính là cơ duyên tạo hóa. Hôm nay chính là cơ hội của ngươi, ngươi cứ buông tay thử một lần là được rồi. Dù sao đây cũng không phải là nguyên liệu gì tốt, sau này hong lại tìm cái mới là được rồi.

Tịch Ảnh xem thường nói.

Đúng vậy, so với bỏ qua, không bằng buông tay đánh một trận còn có chút cơ hội, nếu do dự không quyết, vậy chỉ có thể thua cả bàn.

Hơn nữa lúc này tên đã lên dây, không bắn không được, lần này thất bại thì thất bại, cũng không cho phép hắn tiếp tục do dự nữa.

Viên Minh tìm một tảng đá ngồi xuống, cổ tay nhất thời chuyển động, trong lòng bàn tay xuất hiện thêm tới một thanh đao khắc kỳ lạ dài ba tấc, nhưng phía đầu thanh đao không phải là mũi đao, mà được gắn một viên tinh thạch nhiều cạnh màu sắc đỏ sậm cực nhỏ.

- Đồ nhi ta chuẩn bị rất đầy đủ, ngay cả đao khắc mở linh cũng chuẩn bị sẵn.

Tịch Ảnh bắt đầu giảng dạy.

Viên Minh không phản bác, hắn đã bắt đầu điều chỉnh hơi thở, tâm thần trấn tĩnh, không trả lời Tịch Ảnh nữa.

Một tay hắn cầm chuôi của Thanh Ngư Kiếm, đặt thanh trường kiếm nằm ngang trên đầu gối, một tay cầm đao khắc, lại không vội vàng bắt đầu mà chậm rãi nhắm hai mắt lại.

Lúc này, hình dáng phù văn Hàn Băng và phù văn Tật Phong đã bắt đầu được phác họa trong đầu hắn.

Rất lâu sau, hai mắt Viên Minh mở ra, trong mắt không còn bất kỳ do dự nào nữa.

Đao khắc trong tay hắn hạ xuống gần đốc kiếm, đè lên thân kiếm, một luồng pháp lực được rót vào trong đó, tinh mạch màu đỏ sậm được gắn ở trên mũi đao khắc lập tức phát sáng, trở nên nóng bỏng.

Hỏa Sàm Nhi cũng bị ánh sáng thu hút, nhích lại gần Viên Minh, nhưng bị con mèo bạc dùng chân đuổi ra.

Viên Minh bắt đầu trượt con đao khắc ở trên thân kiếm, vẫn không phát ra bất kỳ âm thanh chói tai nào, trên thân kiếm cũng không xuất hiện vết vẽ hay vết lõm, nhưng có một vết tích rõ ràng đã bắt đầu hiện lên ở trên đó.

Theo động tác của Viên Minh, con đao khắc di chuyển, một phù văn Hàn Băng với hình dáng tương tự như hoa tuyết đã được khắc xong.

Ánh mắt Viên Minh chăm chú, tâm thần đều tập trung ở trên thân kiếm, động tác không ngừng lại, sử dụng một đường nét ôn hòa nối liền xuống phía dưới, lại khắc ra một phù văn Tật Phong với hình dáng tương tự như vòng xoáy.

Phù văn vừa hoàn thành trong chớp mắt, Viên Minh lập tức nhấc con đao khắc lên, trên thân kiếm không xuất hiện thêm nửa vết khắc.

Con mèo bạc vẫn nằm ở trên lò rèn, nhìn như không quan tâm nhưng thật ra tầm mắt chưa từng rời khỏi tây của Viên Minh.

Lúc này, thấy hắn khắc xong, đang muốn ngẩng đầu lên, mới xoay đầu của mình qua một bên, nhìn về phía khác.

Trong toàn bộ quá trình Viên Minh khắc phù, hắn căng thẳng đến mức gần như nín thở, mãi đến khi ngẩng đầu lên, mới thở hắt ra một hơi, lập tức đứng dậy, đi đến trước người con mèo bạc.

- Tịch Ảnh, ngươi xem hộ ta xem thế nào?

Hắn nóng lòng không chờ được nói.

Hắn tin tưởng, ánh mắt của con mèo bạc tuyệt đối cao hơn hắn.

Nhưng Tịch Ảnh không hề nhìn, chỉ là trong thức hải của hắn vang lên một giọng nói:

- Được hay không, thử sẽ biết thôi.

- Vậy thử xem.

Viên Minh nghe vậy, mỉm cười.

Hắn nói xong lại bỏ Thanh Ngư Kiếm vào trong lòng lò rèn.

- Gấp làm gì, ngươi phải đốt lửa phát động Tụ Linh Pháp Trận trước, luyện hóa linh thạch, sau đó mới có khả năng đưa kiếm vào rót linh.

Con mèo bạc vừa nói, đồng thời cũng đứng lên.

Viên Minh hơi lúng túng rút trường kiếm về, bắt đầu tìm kiếm nguyên liệu đốt lửa từ trong túi trữ vật.

- Không cần tìm, nó nên ra sức rồi.

Ánh mắt của con mèo bạc Tịch Ảnh nhìn về phía Hỏa Sàm Nhi trên mặt đất.

Hỏa Sàm Nhi nghe tiếng, dừng động tác liếm lông, mê man nhìn về phía Viên Minh.

- Thiên phú hỏa của nó còn tốt hơn các loại lửa than tầm thường, hơn nữa cũng không cần dung luyện, chỉ là đốt lửa phát động pháp trận, đủ rồi.

Tịch Ảnh giải thích.

Nghe được lời này, Viên Minh ôm Hỏa Sàm Nhi lên, hướng thẳng về phía lò rèn.

- Hỏa Sàm Nhi, ngươi giúp một chuyện, ta sẽ cho ngươi ăn ngon.

Viên Minh cười, nói xong móc ra một viên đan dược đút cho Hỏa Sàm Nhi ăn.

Hỏa Sàm Nhi ăn đan dược xong, nhìn hướng ngón tay Viên Minh chỉ, , rất nhanh đã hiểu ý.

Chỉ thấy hai mắt nó phát ra ánh sáng rực rỡ, quai hàm phồng lên, chợt há miệng phun ra một cái, một quả cầu lửa nóng hừng hực lập tức bắn ra, rơi chính xác vào trên phù văn hỏa diễm trong lò lửa.

Trong chớp mắt tiếp theo, phù văn hỏa diễm phát ánh, từng ánh sáng đỏ đậm lan tràn theo pháp trận phù văn ra, lần lượt thắp sáng năm phù ăn Tụ Linh xung quanh.

Tất cả phù trận theo đó được phát động, giống như một bông hoa sen lửa năm cánh nở rộ.

Nhiệt độ trong lò rèn lập tức tăng cao, bởi cửa gió không đóng chặt, một sóng khí nóng rực lập tức phun ra ngoài.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 54%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)