Nó hạ xuống một tảng đá bên ngoài, cúi đầu mổ mổ giống như đang ăn, trong con mắt đen như mực đảo quanh, len lén quan sát.
Khi thấy xung quanh đều yên tĩnh, không có gì khác thường, Độ Nha mới di chuyển phương hướng, giang cánh lao vào cửa hang được dây leo trên vách núi che kín, biến mất không thấy nữa.
Trong núi rừng cách hang động bí mật mười dặm, Viên Minh ngồi im ở trong tán cây cổ thụ che trời, xuyên qua tầm mắt của Hồn Nha tra xét tình huống trong hang động bên kia.
- May quá, thật sự còn ở đó.
Trong nháy mắt nhìn thấy lò rèn, hắn không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó, hắn đứng dậy, thi triển Phong Tiệp Thuật nhảy xuống khỏi tán cây, nhanh chóng lao về phía bên kia.
Bóng dáng con mèo bạc xuất hiện ở cách đó không xa, cũng đi theo sát.
Chỉ một lát sau, Viên Minh mang theo Hỏa Sàm Nhi ở trên vai, đi tới trong hang động kia.
Vừa nhìn thấy lò rèn, Viên Minh lập tức vung tay áo, một trận gió mạnh cuồn cuộn nổi lên, thổi bay bụi bặm bám trên lò rèn đi, sau đó hắn lập tức tiến lại gần, tìm kiếm Tụ Linh Pháp Trận mà Tịch Ảnh đã nói.
Hắn đi quanh lò rèn một vòng, vẫn không nhìn thấy được trên đó có chạm khắc pháp trận gì.
- Sao lại không có chứ?
Hắn vừa suy nghĩ vừa cúi người, bò đến dưới lò rèn.
Ở dưới đáy lò rèn cũng chỉ có hoa văn hỏa diễm, Viên Minh không nhìn thấy có chỗ nào đặc biệt.
- Ở bên trong lòng lò.
Lúc này, giọng nói con mèo bạc Tịch Ảnh đúng lúc vang lên ở trong thức hải của Viên Minh.
Viên Minh nghe tiếng chợt ngẩng đầu lên, cốp một cái, đầu đập vào lò rèn.
Chờ hắn bò từ phía dưới lò rèn ra, lại nhìn thấy con mèo bạc Tịch Ảnh đã nằm ở trên lò rèn, vênh váo nhìn hắn luống cuống tay chân.
- Ngươi không nhắc nhở ta, ta cũng có thể tìm được.
Viên Minh nói.
- Cho dù ngươi tìm được, ngươi biết Tụ Linh Pháp Trận dùng thế nào à?
Con mèo bạc Tịch Ảnh lườm hắn, vẻ mặt lộ ra sự giễu cợt.
Viên Minh nhất thời ngây người, bất chợt hỏi:
- Lẽ nào ngươi biết?
- Đương nhiên rồi, ngươi mở cửa gió trong lòng lò, nhìn xuống đáy.
Tịch Ảnh chỉ thị.
Viên Minh vội vàng đáp một tiếng, theo lời nó mở cửa gió trong lòng lò ra, còn chưa kịp nhìn thấy rõ ràng, Hỏa Sàm Nhi đã leo theo cánh tay của hắn chui vào, chạy ở bên trong một vòng mới lại chạy ra.
Lúc này, Viên Minh mới nhìn thấy đáy trong lòng lò không phải trơn nhẵn cứng nhắc, mà được chạm khắc một bức phù văn pháp trận với những đường nét khá phiền phức.
Hắn vừa liếc nhìn qua, đã nhận ra trong đó có một phù văn hơi quen mắt, nhìn có phần giống như phù văn hỏa diễm biến hình, xung quanh còn có năm phù văn với đường nét phức tạp, hắn không nhận ra được.
Năm phù văn này lấy hỏa diễm văn làm trung tâm, liên kết với nhau tạo thành một chỉnh thể, giữa chúng chống đỡ nhau, hình thành một kết cấu khung sườn vững chắc.
- Đây là pháp trận sao?
Viên Minh tự lẩm bẩm.
- Tụ Linh Pháp Trận này rất đơn giản, tuy kết cấu tinh xảo nhưng uy năng có hạn, nhiều nhất chỉ có thể trợ giúp hoàn thành rót linh cho pháp khí trung phẩm, được xem là một loại rác rưởi nhất.
Tịch Ảnh nói.
- Ngươi nhìn đâu ra sự đơn giản vậy?
Viên Minh chỉ cảm thấy đường nét đã hết sức phức tạp.
- Bởi vì Tụ Linh Pháp Trận này lấy phù văn hỏa diễm làm trung tâm, cũng lấy nó làm khởi điểm, phối hợp năm Tụ Linh Phù làm điểm tựa, cấu trúc lên, ở giữa không có phù văn dư thừa và đường cong rối ren, cho nên uy năng có hạn, nhưng tránh khỏi tổn thất linh lực, cái này còn chưa tính là ngắn gọn à?
Tịch Ảnh nghe vậy, giọng nói vang lên trong thức hải của Viên Minh.
- Nói như thế, phù văn pháp trận không phải là tổ hợp những phù văn đơn giản, phối hợp không thỏa đáng, ngược lại sẽ có nguy cơ làm nhiều công ít?
Viên Minh suy nghĩ một lát, hỏi.
- Đương nhiên không thể nào tùy tiện xây dựng. Trên thực tế, sự phối hợp này tương đối khó khống chế. Không chỉ phải cân nhắc tới thuộc tính tương sinh tương khắc của phù văn, còn phải cân nhắc đường nét trong phù văn có nối liền thông thuận hay không, có gây ra quấy nhiễu lẫn nhau không. Nếu không mỗi Phù Sư đều có thể trở thành Trận Sư rồi.
Tịch Ảnh nói.
- Thì ra là thế. Như vậy nên sử dụng Tụ Linh Pháp Trận thế nào?
Viên Minh bừng tỉnh, hỏi tiếp.
- Ngươi có nhìn thấy năm vết lõm xung quanh phù văn trung tâm không không?
Tịch Ảnh hỏi.
- Nhìn thấy, chỗ đó để làm gì?
Viên Minh nghi ngờ nói.
- Đó là chỗ để đặt linh thạch, hấp thụ linh lực sử dụng, pháp lực của bản thân ngươi không đủ, lại cần phải dùng linh lực trong linh thạch để tiến hành bổ sung phần thiếu. Phù văn hỏa diễm ở giữa chính là nơi chuyển hóa quan trọng, do nó khống chế linh lực vận chuyển về phía trong Thanh Ngư Kiếm.
Tịch Ảnh đáp.
Viên Minh nghe vậy, lập tức chuyển động cổ tay, lấy ra năm viên linh thạch hạ phẩm.
- Như vậy có được không?
Viên Minh khiêm tốn hỏi.
- Để rót linh cho kiếm của ngươi, đủ rồi.
Tịch Ảnh nhìn lướt qua, gật đầu nói.
Viên Minh lập tức cẩn thận đặt lần lượt năm viên linh thạch vào trong lòng lò.
- Mở hộp dưỡng linh kiếm ra.
Con mèo bạc Tịch Ảnh bắt đầu chỉ huy.
Bởi vì Viên Minh thật sự không hiểu về Tụ Linh Pháp Trận, cũng không dám chậm trễ, dứt khoát thành thật làm người thi hành.
Hắn theo lời nó, mở ra hộp dưỡng linh kiếm, Thanh Ngư Kiếm lập tức lộ ra dáng vẻ thật sự của nó. Từ trong đó lan tràn ra từng luồng khí tức âm hàn. Hỏa Sàm Nhi lập tức lộ vẻ ghét bỏ, chạy sang một bên.
- Cơ sở của thân kiếm thuộc tính âm hàn, ngươi định khắc phù văn nào vào đó?
Tịch Ảnh hỏi.
Trên đường đi tới đây, Viên Minh đã sớm suy nghĩ về điểm này, chỉ là lúc này mở miệng lại có chút do dự.