Viên Minh chưa từng cảm thấy thời gian trôi qua lâu như vậy.
Hắn không biết đứng lên ngồi xuống bao nhiêu lần, A Mộc Hợp mới quay trở về, vừa nhìn thấy mặt đã nhìn hắn lắc đầu.
Trong lòng Viên Minh lập tức trở nên nặng nề.
- Ngoài sư tôn, Hỏa Luyện Đường chúng ta chỉ có ba vị trưởng lão tu vi Trúc Cơ kỳ trở lên, lúc này bọn họ đều đang bế quan luyện khí, không có người nào đi ra, không ai có thể nhận giúp được ngươi.
A Mộc Hợp bất đắc dĩ nói.
- Vậy làm sao bây giờ? Ta không thể trở mắt nhìn linh lực của Thanh Ngư Kiếm yên tĩnh, sau đó trở thành vật tầm thường chứ?
Viên Minh nhíu mày nói.
- Ngươi chỉ có thể thử thời vận, chờ xem sư tôn có thể quay về trong ba ngày không.
A Mộc Hợp thở dài một tiếng, bất đắc dĩ nói.
Viên Minh bất đắc dĩ chỉ có thể nói cảm hơn A Mộc Hợp, sau đó vội vàng rời đi.
Hắn đi một chuyến tới tiểu viện của tam động chủ trước, kết quả vẫn không nhìn thấy người, chỉ có thể trở về nơi ở.
Trong nháy mắt khi đẩy cửa tiến vào, hắn nhìn thấy Hỏa Sàm Nhi đang nằm ở trên bàn trước cửa sổ, nhưng nghe đến động tĩnh bên phía Viên Minh, Hỏa Sàm Nhi lập tức bò dậy.
Viên Minh thò đầu nhìn ra phía ngoài cửa sổ, lại nhìn thấy Tịch Ảnh hình như đang sưởi nắng trên cành cây Tùng bên ngoài.
Con mèo bạc Tịch Ảnh phát hiện Viên Minh nhìn nàng, cũng không để ý tới Viên Minh, lật người tiếp túc sưởi nắng.
Viên Minh thấy Tịch Ảnh như vậy, muốn mở miệng lại nuốt vào, chỉ là ôm hộp kiếm đi tới bên bàn và ngồi xuống, vẻ mặt buồn thiu suy nghĩ.
Hỏa Sàm Nhi cọ vào người hắn lấy lòng, hắn vẫn mặc kệ.
Tính từ ngày hôm qua, đã sắp qua một ngày.
Hộp dưỡng linh kiếm còn có thể bảo tồn được hai ngày, trong hai ngày nay này, hắn phải hoàn thành khắc phù rót linh.
Nhưng trong lòng hắn có dự cảm, tam động chủ có khả năng lớn là có chuyện, sắp tới sẽ không trở về.
- Nếu không, lại đi một chuyến tới Phường thị?
Viên Minh do dự nghĩ xem có nên tới tìm Luyện Khí Sư ở đó, nhờ hắn giúp đỡ mình, nhưng tính toán lộ trình, thời gian không kịp.
- Đưa thứ trong hộp chứa linh cho ta xem.
Lúc này, giọng nói tò mò của con mèo bạc vang lên ở trong thức hải của hắn.
Viên Minh theo bản năng ngẩng đầu, lại nhìn thấy con mèo bạc Tịch Ảnh đã đi tới trước cửa sổ của hắn, Hỏa Sàm Nhi không biết rơi xuống đất, lăn qua lăn lại từ bao giờ.
- Đây là một thanh kiếm do tam động chủ chế luyện giúp ta. Không có tu vi kỳ Trúc Cơ, chắc chắn không có cách nào rót linh cho pháp khí sao?
Hắn không nhịn được hỏi.
- Đương nhiên không được... Nhưng, mọi chuyện không có gì là tuyệt đối.
Con mèo bạc nghe hắn hỏi về vấn đề này, đã hiểu vì sao vẻ mặt Viên Minh buồn bã như vậy.
- Ngươi có cách à?
Mắt Viên Minh lập tức sáng lên, vô cùng mừng rỡ.
- Ở trong pháp tu có Phù Sư giỏi về phù lục, cũng có Trận Sư giỏi về pháp trận. Bọn họ có nghiên cứu sâu trên phương diện phù lục pháp trận, có thể lấy phù hoặc trận phát huy ra năng lực đặc biệt mà những tu sĩ khác không có. Trong đó, Trận Sư lại sáng lập ra một loại phù văn pháp trận tên là Tụ Linh Pháp Trận, nó có thể thay thế được Luyện Khí Sư tiến hành rót linh cho pháp khí pháp bảo.
Con mèo bạc Tịch Ảnh giải thích.
- Ngươi không phải là hồn tu à? Chẳng lẽ còn là Trận Sư?
Viên Minh nghe vậy, kinh ngạc nói.
- Ta không phải Trận Sư, nhưng ta biết Tụ Linh Pháp Trận.
Tịch Ảnh trừng mắt với hắn, nói.
- Ngươi chỉ biết? Còn có thể vẽ hoặc... có thể giúp ta thế nào?
Viên Minh cũng không biết sử dụng Tụ Linh Pháp Trận thế nào.
- Ta cũng không phải là Trận Sư, không biết vẽ thế nào. Hơn nữa, Tụ Linh Pháp Trận không phải là phù lục, không phải vẽ ở trên giấy phù là có thể sử dụng được.
Tịch Ảnh nói.
- Thôi, chỉ còn hai ngày, ta không tìm được cách rót linh, Thanh Ngư Kiếm của ta lại hỏng. Ngươi cũng không giúp được một tay.
Viên Minh nói.
- Cái gì? Có chuyện gì mà ta không làm được chứ? ... thật ra ngươi đã từng nhìn thấy Tụ Linh Pháp Trận kia. Nó ở trên hòn đảo trong sương mù kia, chính là trên lò rèn của Hắc Mộc đại sư gì đó mà ngươi phát hiện ra đấy. Chỉ là ngươi có mắt không tròng, không lấy đi mà thôi.
Tịch Ảnh tức giận nói.
Nó làm sao biết được, Viên Minh không phải không biết hàng, chỉ là khi đó năng lực có hạn, bằng không hắn đã sớm lấy lò rèn đi.
- Khi đó trên đảo dường như còn có người khác, sợ rằng lò rèn kia đã sớm không còn ở đó rồi.
Viên Minh đầu tiên vui mừng, ngay sau đó lại lo lắng nói.
- Lò rèn còn ở đó.
Con mèo bạc Tịch Ảnh lập tức cho hắn ăn một viên thuốc an thần.
- Thật à?
Viên Minh nghe vậy thì mừng rỡ.
Con mèo bạc Tịch Ảnh khẽ "xuy" một tiếng, xem thường trả lời.
- Cảm ơn!
Viên Minh vô cùng vui mừng, ôm lấy hộp kiếm chạy ra ngoài.
- Lần sau ta nhất định sẽ tìm một chuyện ngươi không hiểu để thử ngươi.
Đi tới cửa, Viên Minh nghĩ tới điều gì, nói thêm một câu.
- Đi cùng!
Con mèo bạc trả lời.
Lúc Viên Minh đi qua bên cạnh Hỏa Sàm Nhi, nó lập tức bám theo bắp chân của hắn, nhảy lên trên đầu vai của hắn.
Con mèo bạc Tịch Ảnh nhìn theo bóng dáng hắn rời đi, trong mắt ánh lên ý cười, sau khi do dự một lát, nó nhảy từ trên cây Tùng xuống, rất nhanh đã biến mất không thấy nữa.
...
Nửa ngày sau, trên đảo trong sương mù.
Trên một mặt vách núi đá cao chót vót mọc ra từng mảnh rêu xanh, từng dây leo màu xanh đen rủ xuống, che kín một cửa hàng bí mật hình nửa vòng tròn.