Tiên Giả

Chương 307: Tặng quà (1)

Chương Trước Chương Tiếp

- Không sao, nhớ kỹ chuyện ngươi đáp ứng ta là được rồi. Đợi ta nghỉ ngơi một lát, điều chỉnh tốt trạng thái, sẽ khắc phù rót linh giúp ngươi.

Tam động chủ đưa Thanh Ngư Kiếm tới, nói.

Viên Minh lập tức cung kính giơ hai tay nhận lấy, chỉ cảm thấy bàn tay lạnh lẽo, giống như cầm một khối băng cứng, còn cảm nhận được có từng tia âm hàn chui vào trong cơ thể, hắn cân nhắc trọng lượng, chỉ cảm thấy thân kiếm nặng hơn trước, tuy nhiên không thay đổi lớn lắm.

Hỏa Sàm Nhi theo cánh tay hắn bò qua, nhăn mũi tiến tới ngửi, lập tức lộ vẻ chán ghét, quay người lại bò lên đầu vai của Viên Minh.

Nó chỉ thích nóng, càng nóng càng tốt.

- Lúc này nó còn chưa được khắc phù văn, cho nên không có cách nào thu lại khí âm hàn, chờ đến sau khi khắc phù rót linh xong, không dùng pháp lực kích phát sẽ không có khí âm hàn tiếp tục tràn ra bên ngoài.

Tam động chủ còn nói thêm.

Nàng vừa dứt lời, ngoài cửa lại vang lên tiếng gọi ầm ĩ của đệ tử kia.

Không chờ nàng phân phó, Viên Minh lập tức chạy ra tiền viện mở cửa, dẫn đệ tử kia qua.

- Đại động chủ bảo ngươi tới, có nói là có chuyện gì không?

Tam động chủ hỏi thẳng.

- Không, chỉ biết ngoại trừ ngài, còn có nhị động chủ, cùng với mấy người Mông Sơn trưởng lão đều được mời qua.

Đệ tử kia vội vàng nói.

Tam động chủ nghe vậy, không khỏi nhíu mày.

Nàng hơi do dự, sau đó vung tay lên, trong lòng bàn tay xuất hiện thêm một cái hộp ba kim loại hình chữ nhật dài hơn thước.

Viên Minh thấy vậy, trong lòng lập tức có cảm giác không ổn.

- Đây là hộp dưỡng linh kiếm, có thể bảo đảm linh lực trong kiếm thân không biến mất, ngươi tạm thời để Thanh Ngư Kiếm vào trong đó. Sáng sớm ngày mai tới tìm ta, ta giúp ngươi khắc phù rót linh.

Tam động chủ nói.

Viên Minh nghe vậy, đương nhiên không nói được gì, chỉ có thể gật đầu nói vâng.

- Hỏa Sàm Nhi cũng tạm thời đi theo ngươi.

Tam động chủ liếc nhìn Hỏa Điêu nằm ở trên vai Viên Minh, nói.

Nó nghe vậy, trong đôi mắt giống như hạt đậu sáng lên, rõ ràng rất vui vẻ.

- Vâng.

Viên Minh lập tức đáp.

Sau khi trở lại nơi ở, Viên Minh kích động thật lâu vẫn không thể bình tĩnh được, rất muốn rút kiếm ra khỏi vỏ xem thử, lại lo có kiêng kỵ gì, chỉ có thể nhịn xuống, đặt nó ở đầu giường.

Chính hắn lại lấy ra bản chép tay của Hắc Mộc đại sư, cẩn thận lật xem phù văn ghi lại trên đó, suy đoán xem tam động chủ sẽ lựa chọn khắc phù văn gì?

Cho đến đêm khuya, Viên Minh mới phần nào bớt thấp thỏm, nhắm mắt ngồi xếp bằng, định tu luyện Minh Nguyệt Quyết.

Hỏa Sàm Nhi cũng vui mừng rạo rực nhích lại gần, định nằm ở bên cạnh Viên Minh.

Lúc này, nó bỗng nhiên ngước cổ nhìn về phía ngoài cửa sổ, đôi mắt nhỏ giống như hạt đậu đảo quanh.

Viên Minh nhìn phản ứng của nó, đã biết là con mèo bạc ở gần đó.

- Tịch Ảnh, mau vào đi.

Viên Minh mở miệng nói.

Bên ngoài không có người lên tiếng trả lời, nhưng trong giây lát sau, một bóng dáng mềm mại mới chậm rãi đi đến.

- Lần này ta đi Phường thị, có mua quà cho ngươi.

Viên Minh nói.

Nghe được lời này, con mèo bạc rõ ràng sửng sốt, không ngờ Viên Minh có thể nói ra lời này.

- Không có việc gì tự nhiên xum xoe.

Chỉ là lúc truyền âm lại, giọng điệu vẫn duy trì sự bình thản, giống như không quá để ý tới:

- Ngươi sẽ có thứ gì tốt chứ? Đồ rẻ, ta không cần.

Cổ tay của Viên Minh nhất thời chuyển động, trong lòng bàn tay xuất hiện một cái hộp gỗ màu đen, bên trong chứa Lưu Kim Sa.

Ngay sau đó, hắn mở hộp gỗ ra, nâng Lưu Kim Sa lên, cổ tay rung lên, lụa mỏng màu vàng bay lơ lửng ở trước mặt Tịch Ảnh, mỗi sợi tơ lấp lánh ánh vàng, cảnh tượng kia như mộng như ảo.

Viên Minh lại rung cổ tay, Lưu Kim Sa đột nhiên dài gấp mấy lần, quấn quanh Tịch Ảnh, từng lớp vải mỏng màu vàng tung bay lên, lại giống như một dải băng màu vàng cực lớn.

- Thật đẹp, còn là pháp khí trung phẩm? Ngươi phát tài à?

Con mèo bạc kinh ngạc nói.

Viên Minh nghe tiếng, cổ tay lại nhất thời chuyển động, tấm vải mỏng màu vàng bỗng nhiên co lại, một lần nữa quay về trong hộp gỗ màu đen.

- Lần này, ta đi Phường thị, bất ngờ được một khoản tiền phi nghĩa, bởi vậy còn nhớ tới ngươi, đặc biệt mua cho ngươi.

Viên Minh nói.

- Ta không nên, ngươi cầm cái này tới mua chuộc ta, có phải muốn ta giúp chuyện gì không?

Con mèo bạc trả lời.

- Thật sự không có chuyện gì.

Viên Minh biện bạch.

- Hừ, nói thử xem ngươi kiếm được tiền phi nghĩa thế nào?

Tịch Ảnh hất cằm, vung trảo rạch một cái, tấm vải mỏng màu vàng bay đến trước người nó, bị nó giơ lên chân sờ một cái, đã biến mất không thấy nữa.

Viên Minh kể lại chuyện mình tới Phường thị gặp phải thằng hề ám sát người của Bạch Long Đảo, sau đó lại bị một nữ tử chân trần cứu đi, mình sử dụng dây leo đánh cắp túi trữ vật.

Trong lúc đó, nó thỉnh thoảng hỏi này hỏi kia, lúc nghe đến thằng hề, con mèo bạc hừ một tiếng. Nói đến nữ tử áo trắng đi chân trần cao gầy kia xuất hiện, sử dụng độn thuật kỳ lạ dẫn thằng hề chạy trốn, Tịch Ảnh lại hỏi tới vài câu, ánh mắt không khỏi sáng lên.

Nghe xong câu chuyện, tâm trạng Tịch Ảnh dường như khá hơn.

- Có cần ta chỉ điểm Minh Nguyệt Quyết cho ngươi một lát không?

Tâm trạng của con mèo bạc tốt, bắt đầu quan tâm tới việc tu luyện của Viên Minh.

- Tạm thời vẫn tính là thuận lợi, chỉ là trong thức hải thỉnh thoảng sinh ra mảnh ký ức hơi hỗn loạn, thường khiến ta cảm giác đờ đẫn.

Viên Minh nói.

- Ngươi mất trí nhớ là thần hồn bị tổn thương gây ra. Ngươi tu luyện Minh Nguyệt Quyết, có thể giúp ngươi chữa trị tổn thương, tuy nhiên cũng cần thời gian. Có lẽ chờ tới lúc ngươi tu luyện tới tầng ba, có thể nhớ tới tất cả ký ức.

Tịch Ảnh nói:

- Nếu ngươi bái ta làm sư phụ, ta sẽ cân nhắc, giúp ngươi lập tức hồi phục ký ức.

- Không cần.

Viên Minh quyết đoán từ chối, theo tốc độ tu luyện hiện nay, ký ức sớm muộn sẽ hoàn toàn hồi phục, bối phận vô duyên vô cớ thấp hơn Tịch Ảnh, hắn cảm thấy mình bị thua thiệt.

- Chết vì sĩ diện.

Tịch Ảnh nói xong rời đi.

Viên Minh chờ nó đi rồi, lại khoanh chân ngồi tĩnh tọa, tiếp tục tu luyện.

...

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 54%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)