Viên Minh đang cảm thấy kỳ lạ, vừa nhìn mới phát hiện ra tam động chủ đang thi triển thủ đoạn, cố ý điều khiển ngọn lửa chuyển động.
- Chắc ngươi có hỏa linh căn, thường ngày lúc tu luyện có thể chọn một môn thuật pháp thuộc tính hỏa, luyện tập thuật khống chế lửa điều khiển lửa, điều này rất cần thiết đối với Luyện Khí Sư.
Giọng nói tam động chủ vang lên, lại đang chỉ điểm cho Viên Minh.
Viên Minh theo bản năng muốn nói mình có tu luyện, nhưng lập tức dừng lại.
Không nói đến bản thân nguồn gốc thuật pháp của mình có vấn đề, cho dù là thuật pháp Nhiên Bạo Thuật bạo loạn này cũng không liên quan gì với khống chế lửa, điều khiển lửa, nếu thật sự dùng ra, chỉ sợ ngay cả lò rèn cũng sẽ lập tức bị nổ.
- Vâng.
Viên Minh gật đầu đáp.
- Lần thứ hai dung luyện, sức lửa rất quan trọng, ngươi chú ý.
Tam động chủ nói.
- Tam động chủ đích thân chỉ điểm, đệ tử sẽ ghi nhớ trong lòng.
Thật ra không cần nàng nhắc nhở, Viên Minh sẽ không bỏ qua một cơ hội quan sát hiếm có như vậy.
Sau khi tam động chủ nói xong câu đó, lại không nói nữa, mà tập trung vào khống chế ngọn lửa và nhiệt độ trong lò.
Dù sao Thanh Ngư Kiếm cũng là lần thứ hai dung luyện, không giống với lần đầu dung luyện, phải nung chảy tất cả nguyên liệu, loại trừ tạp chất, nấu chảy lại với nhau, mà là phải nung nóng nó tới giới hạn hình còn khí tan.
Một khi trạng thái vượt qua giới hạn này, khí hình của Thanh Ngư Kiếm sẽ nóng chảy, mất đi kết cấu vốn cứng rắn, nhưng nếu không thể đạt tới, lại không có cách nào dung nhập Âm Ngọc vào trong đó.
Viên Minh hiểu rõ nguyên lý này, nhưng muốn bắt tay vào làm, lấy công sức của hắn bây giờ vẫn không làm được.
Sau khi bị nung nóng khoảng nửa khắc, nhiệt độ trong lò rèn đột nhiên tăng lên, toàn thân Thanh Ngư Kiếm từ trong ra ngoài đều lần lượt sáng lên theo các màu trắng, vàng óng, đỏ rực.
- Âm Ngọc.
Tam động chủ nhíu mày, nói.
Viên Minh lập tức dùng hai tay dâng lên.
Tam động chủ dùng một tay nhận lấy Âm Ngọc, một tay khác vuốt nhẹ cửa gió của lò rèn.
Cửa gió trên lòng lò lại được mở ra, hơi càng nóng hơn lập tức tuôn ra, nhưng ngọn lửa vẫn bị tam động chủ khống chế ở bên trong.
Ngay sau đó, ngón tay nàng vạch một cái, một luồng pháp lực dẫn dắt, lập tức đưa Thanh Ngư Kiếm ra, để đặt ở trên đe.
Gần như cùng lúc đó, tay tam động chủ cầm lấy Âm Ngọc lại ấn về phía trên Thanh Ngư Kiếm.
- Xèo...
Một tiếng động vang lên, sương trắng bốc lên, che đi phạm vi tầm nhìn của Viên Minh.
Hắn chỉ thấy, tam động chủ đóng cửa gió của lò lửa, một tay cầm cái búa rèn bên cạnh lên, đập về phía đe sắt.
- Keng, keng, keng "
Từng tiếng gõ liên tiếp vang lên, trên đe không thấy có tia lửa văng ra, lại có thể nhìn thấy từng quầng sáng lóe lên theo mỗi lần búa đánh xuống.
Trong sương mù tràn ngập, chỉ có thể nhìn thấy được một bóng người mơ hồ uyển chuyển đang thực hiện động tác lưu loát, hoàn toàn không có cảm giác thô lỗ.
Hai mắt Viên Minh chợt nghiêm lại, tập trung pháp lực vào vị trí hai mắt, thị lực lập tức được nâng cao rất lớn.
Lúc này, hắn mới nhìn thấy, lúc tam động chủ đánh búa, trên Thanh Ngư Kiếm có ánh sáng cầu vồng lóe lên, bên ngoài phủ một lớp bột ngọc mỏng màu trắng, bất kể đánh thế nào, trước sau vẫn bám ở xung quanh thân kiếm, không tiêu tan.
Sau khi Tam động chủ đánh xuống một búa, đều sẽ có một ít bột ngọc tiến vào thân kiếm, dung hợp.
Sau mỗi lần dung hợp, ánh sáng trên thân kiếm sẽ thu lại một phần, sức nóng trên đó rõ ràng cũng giảm xuống một phần.
Lúc này, chỉ thấy tốc độ tam động chủ vung búa càng lúc càng nhanh, tiếng búa gõ "keng keng" cũng bắt đầu trở nên liên tục hơn.
Viên Minh nhìn hoa cả mắt, trong lòng thầm thán phục, không nói đến số lượng búa liên tục đánh xuống, cho dù là tốc độ này, hắn tạm thời khó có thể nhìn thấy rõ bóng lưng nàng.
Tuy nhiên Viên Minh nhìn thấy rõ ràng, sở dĩ tam động chủ đột nhiên tăng nhanh tốc độ, là để thông qua gõ búa duy trì nhiệt độ trên thân kiếm, bảo đảm tất cả bột Âm Ngọc đều có thể dung nhập vào thân kiếm.
Đúng lúc này, bên ngoài viện đột nhiên truyền đến tiếng gọi gấp gáp:
- Tam động chủ có ở đây không? Đại động chủ lệnh cho đệ tử đến đây mời, có việc gấp cần bàn bạc.
- Không khéo như vậy chứ?
Viên Minh nhíu mày, rất sợ tam động chủ bị ảnh hưởng.
Đại động chủ có việc gấp cho mời, chuyện của một đệ tử ký danh nhỏ bé như mình làm sao có thể so sánh được. Nếu tam động chủ dừng lại, vậy coi như kiếm củi ba năm thiêu một giờ, linh tài mình cực khổ tìm về bị hỏng, sợ rằng Thanh Ngư Kiếm cũng mất đi khả năng nâng cấp.
Cũng may động tác của nàng sau đó không hề trì trệ, ngược lại giống như không nghe thấy, vẫn không hề bị ảnh hưởng.
Người bên ngoài hình như nghe được động tĩnh bên trong, rất sợ bên trong không nghe được, vận dụng pháp lực la lớn, âm thanh truyền vào lập tức càng rõ ràng hơn.
Nhưng tam động chủ vẫn không ngừng vung búa, hình như không có bất kỳ chuyện gì có thể quấy nhiễu được nàng.
Viên Minh nhìn thấy cảnh tượng này, mới yên lòng.
Trong lòng hắn lặng lẽ đếm, mãi đến khi tam động chủ liên tục vung búa tới lần thứ ba nghìn sáu trăm tám mươi mốt, tiếng gõ búa cuối cùng mới ngừng lại, sương mù tràn ngập xung quanh đã tản ra tiêu tan từ lâu.
Tam động chủ thả búa rèn xuống, một tay cầm Thanh Ngư Kiếm đã sáng bừng lên, giơ lên trước người quan sát.
Chỉ thấy hình dáng bên ngoài của thanh trường kiếm không thay đổi mấy, nhưng màu xanh trên thân kiếm lại xuất hiện thêm vô số điểm màu trắng, giống như tuyết rơi trong trời xanh, lại giống như sao trời, ngược lại càng đẹp mắt, hoa lệ hơn trước đó.
Mắt Viên Minh lập tức sáng lên, chỉ thấy trên thân kiếm, có từng hàn khí màu trắng như ẩn như hiện tràn ra.
- Thành công rồi sao?
Hắn không nhịn được hỏi.
- Nguyên liệu dung hợp thật sự không tệ, thuộc tính của Âm Ngọc cũng có thể phù hợp hoàn mỹ với Thanh Ngư Kiếm, chỉ cần sau đó khắc phù rót linh không có vấn đề, thanh kiếm này ít nhất cũng là pháp khí trung phẩm.
Tam động chủ khá thỏa mãn, nói.
- Cảm ơn tam động chủ.
Viên Minh nghe vậy, lập tức bái lạy, thật lòng nói cám ơn.