- Đạo hữu đừng hiểu nhầm, tại hạ đến từ Đại Tấn, nhiều năm qua lại Nam Cương, giao dịch các loại sâu lạ, thú lạ. Đặc biệt là ở trong chợ đêm Nam Cương này thường có đệ tử các tông môn bán ra các loại thú lạ, sâu lạ đặc biệt của Nam Cương. Hơn nữa giao dịch trong Quỷ Thị từ trước đến nay đều được giữ bí mật, ngươi hiểu đấy, vì vậy mỗi người đi qua sạp hàng của ta, ta đều sẽ hỏi!
Lão già một tay vội vàng nói.
- Ồ! Phải vậy không?
Vẻ mặt Viên Minh vẫn đanh lại.
- Đây là đồ ta vừa mua, nếu đạo hữu không tin, có thể kiểm tra.
Lão già một tay lấy từ phía sau lưng ra một cái túi nhỏ màu xanh lam, thoạt nhìn là túi linh thú.
Viên Minh tận mắt nhìn thấy cảnh tượng này, nghi ngờ trong lòng dần biến mất.
Hóa ra người này ở chợ đêm ngoài mặt là bán hàng, thật ra lại là mua hàng.
Trong lòng hắn thoáng động, nghĩ đến quả trứng thú màu xanh lam lấy được bằng còn đường bất chính, hắn không muốn vì vậy mà rước họa vào thân, nên quyết định nhân cơ hội bán ra đổi lấy một khoản linh thạch.
- Trong tay tại hạ quả thật có trứng lạ, nhưng không thiếu linh thạch, không định bán ra, đã khiến đạo hữu thất vọng rồi.
Viên Minh lạt mềm buộc chặt nói.
Lão già một tay nghe được câu này, không mấy vẻ thất vọng, trái lại vẻ mặt bình tĩnh gọi hắn lại.
Gia tộc hắn ở am hiểu nuôi dưỡng hung thú thuộc loài rắn, mỗi khi từ Nam Cương thu được dị thú, sẽ bồi dưỡng bán cho tông môn ở Trung Thổ. Ở Trung Thổ, bình thường những dị thú này có thể gặp không thể cầu.
Hắn lại mua pháp khí linh tài từ trong Phường thị Đại Tấn với giá thấp, chờ tới Nam Cương bán ra, có qua có lại lợi nhuận gấp bội.
- Nếu đạo hữu không thiếu linh thạch, tại hạ cũng thu thập, tàng trữ không ít vật khác, linh tài, đan dược, phù lục đều có một ít, ở đây còn có hai pháp khí phòng ngự, đạo hữu có thể tùy ý lựa chọn.
Lão già một tay nói xong, lấy ra một túi trữ vật, không ngờ trực tiếp đưa tới.
Bên trong túi trữ vật chứa không ít phù lục, đan dược, còn có hai pháp khí phòng ngự, nhưng từ khí tức có thể phán đoán, chúng đều là cấp bậc hạ phẩm.
- Ta không cần những thứ này, thật ra tại hạ có một quả trứng thú đặc biệt quý giá, đáng tiếc ngươi mua không nổi.
Viên Minh khích tướng nói.
- Thật sao? Có thể cho ta xem thử không?
- Mời xem.
Viên Minh lấy ra quả trứng thú màu xanh lam kia, lão già tập trung nhìn qua. Đó là một loại trứng thu mà hắn chưa bao giờ gặp qua, trên mặt lập tức vui mừng tới khờ luôn rồi.
- Ta không thiếu linh thạch, nhưng cần pháp khí trung phẩm tới trao đổi.
Viên Minh nói.
- Pháp khí cấp bậc trung phẩm? Lão phu chỉ là một người buôn bán nhỏ bình thường, lấy đâu ra loại bảo vật này? Ngươi quá coi trọng ta rồi. Nếu không, ta dùng những thứ kia trao đổi? Ngươi xem lại xem?
Lão già một tay chỉ tay về phía túi trữ vật kia.
- Quên đi.
Viên Minh hoàn toàn không do dự, trả túi trữ vật lại, xoay người bỏ đi.
Lão già một tay sửng sốt, nhìn theo bóng lưng của Viên Minh, bất giác hơi cuống lên.
Khi thấy bóng dáng của Viên Minh sắp biến mất khỏi tầm mắt, hắn lập tức chạy nhanh tới, mở miệng nói:
- Vẫn mong đạo hữu dừng bước, ta nhớ ra rồi, trong tay ta vừa mới có một pháp khí trung phẩm, ngươi xem có cần không?
Viên Minh nghe vậy, chậm rãi quay trở về.
Lão già một tay cắn răng thò bàn tay vào trong ngực, lúc giơ tay ra, trên tay có thêm một hộp gỗ màu đen, cẩn thận mở ra một khe nhỏ.
Thần thức của Viên Minh tiến vào trong đó, chỉ thấy trong hộp gỗ để một tấm vải lụa mỏng màu vàng nhạt, thoạt nhìn được dệt bằng tơ vàng, dài ba thước, rộng nửa thước, được gấp gọn dàng trong đó, phía trên lộ ra hào quang màu vàng.
Chỉ đơn thuần nhìn bề ngoài, tấm lụa mỏng màu vàng lại khác hẳn với tấm lá chắn màu đỏ trước đó.
Viên Minh vận dụng thần thức thăm dò về phía bên trong lụa mỏng, trong lụa mỏng màu vàng lộ ra lực vô hình ngăn cản thần thức của hắn.
Hắn vận chuyển Minh Nguyệt Quyết, thần thức mạnh mẽ phun ra ngoài, lập tức đột phá ngăn cản của tấm lụa mỏng, tìm kiếm tới cùng.
Trên tấm lụa mỏng "Oong" một tiếng, phóng ra ánh sáng màu vàng sáng ngời, từ trong khe hở của hộp gỗ lộ ra hai phù văn màu vàng lấp lóe.
Lão già một tay giật mình, vội vàng đóng hộp lại gỗ, ánh sáng màu vàng lộ ra chỉ là một thoáng đã biến mất.
- Đạo hữu còn nghi ngờ về cấp bậc của bảo vật này nữa không?
Lão già một tay hỏi.
- Tấm lụa mỏng này miễn cưỡng được xem là pháp khí trung phẩm, không biết đổi thế nào?
Viên Minh hỏi, hắn mới được pháp khí phòng ngự trung phẩm Thủy Vân Phiên. Chờ tới khi trở về Bích La Động, tam động chủ cũng sẽ trợ giúp hắn luyện thành Thanh Ngư Kiếm, trong tay có pháp khí một thủ một công là đủ rồi.
Ngược lại bên Tịch Ảnh nhiều lần giúp mình, nếu hắn một mực đòi lấy mà không báo đáp lại, thật sự khó có thể yên lòng. Với tính cách soi mói của Tịch Ảnh, hẳn sẽ thích chiếc khăn lụa mỏng này.
- Miễn cưỡng gì chứ! Ta tính dùng Lưu Kim Sa này làm quà sinh nhật cho nữ nhi của ta, lực phòng ngự mạnh hơn pháp khí trung phẩm tầm thường nhiều, nếu không phải vì trứng thú này, nói thế nào lão phu cũng sẽ không bán ra, định giá bảy trăm linh thạch!
Lão già một tay nói năng đầy khí phách.
- Tấm lụa mỏng này chỉ là pháp khí trung phẩm mà thôi, cửa hàng pháp khí bên ngoài, trung phẩm pháp khí phòng ngự bình thường cũng chỉ có năm trăm linh thạch, hơn nữa đạo hữu còn buôn bán ở Quỷ Thị? Ta tối đa ra bốn trăm linh thạch.
Viên Minh chậm rãi nói.