Nữ tử áo bào xanh khẽ nói.
- Có thể khiến người phàm mất đi ký ức.
Viên Minh sửng sốt.
Lúc gắn bước vào Bích La Động, mất đi trí nhớ trước kia, đến nay cũng chỉ nhớ lại được hơn nửa, Nhiếp Hồn Linh này ngoại trừ thu hồn còn có hiệu quả như thế, hắn nghi ngờ mình đã từng bị chuông này công kích qua.
Lần này, hắn rốt cuộc tìm được nguyên nhân mất trí nhớ!
Viên Minh không khỏi thầm hận!
Mình phải lấy được cái chuông này!
- Hiệu quả của Nhiếp Hồn Linh này đúng là có vài phần thần diệu, chỉ là chuông này ẩn chứa linh lực yếu ớt, lại là pháp khí cấp thấp, sợ rằng chỉ có thể đối phó với tu sĩ dưới Luyện Khí tầng, về phần đối phó người phàm gì đó, lại có vẻ giết gà dùng đao mổ trâu. Sáu mươi viên linh thạch quá nhiều, ta tối đa trả hai mươi.
Viên Minh nói.
- Hai mươi? Ngươi đừng xem thường cái chuông này, nếu ngươi muốn trải qua một đêm xuân với nữ tử người phàm yêu thích, pháp khí này là thích hợp nhất, năm mươi lăm!
Nữ tử áo bào xanh nói nhỏ:
- Nếu không phải thiếu chủ Bạch Long Đảo chết, ngươi có thể nhặt được của hời sao?
- Sao ta có thể là người như vậy được? Hai mươi lăm, không hơn!
- Năm mươi!
Sau một lúc cò kè mặc cả, cuối cùng chủ quán nhượng bộ đến ba mươi hai viên linh thạch.
Viên Minh đi rồi, nữ tử cũng nhanh chóng rời đi.
Hắn lại đi tới trước một sạp hàng bày một quyển sách cổ cũ, trên đó viết bốn chữ nhỏ Trận Đạo Tạp Luận.
Mấy ngày nay ở Phường thị, Viên Minh nhiều lần tiếp xúc với thứ có liên quan tới pháp trận, cảm thấy hứng thú với pháp trận, ngược lại không phải muốn phân tâm đi học nhưng vẫn cần tìm hiểu một chút, vì vậy lại thanh toán ba linh thạch mua nó.
Sau khi đi dạo một giờ, hắn dừng lại trước một sạp nhỏ, bỏ ra ba mươi linh thạch mua được ba trái cây màu đen có phần khô quắt.
Theo chủ quán giới thiệu, gia tộc nào đó ở Nam Vực Nam Cương có một loại cây kỳ lạ, mấy trăm năm mới kết quả lạ. Sau khi hung thú ăn vào, có thể nhanh chóng nâng cao tỷ lệ sinh đẻ. Nếu bỏ quả này vào trong núi rừng, mùa của quả này sẽ thu hút hung thú mấy trăm trượng xung quanh đánh nhau tranh ăn.
Lúc này, Viên Minh đã xem qua hơn nửa sạp hàng ở Quỷ Thị, ngoại trừ ba quả đen này, hắn còn mua mấy món đồ, bốn tờ phù lục, ba viên đan hoàn màu vàng, ba mươi mấy loại linh mộc và linh thảo.
Bốn tờ phù lục tên là Tứ Phương Phong Linh Phù, nếu dùng chung bốn tờ có thể hình thành một kết giới ẩn nấp, che giấu tất cả mọi sóng khí tức dao động bên trong, cũng che giấu hành tung, thích hợp sử dụng để nghỉ ngơi ở nơi dã ngoại.
Khác với phù lục bình thường, phù này thuộc về loại hình thong thả kích phát uy năng, có thể sử dụng nhiều lần.
Ba viên đan hoàn cũng không phải là đan dược bình thường, mà là một loại thủ đoạn công kích thường dùng của Bách Độc Quật, đánh trúng kẻ địch sẽ đột ngột nổ tung thành một đám phấn độc, cùng loại đạn khói hắn thường dùng trước đây.
Về phần linh mộc và linh thảo, hắn nhìn thấy lại nổi ý sưu tầm, muốn thử dùng để làm hương, trải qua lần này thám thính Bạch Dạ Tán Minh, Viên Minh lĩnh hội sâu sắc được sự thần kỳ của lư hương, nhưng thời gian hương đen nhập hồn thật sự quá ngắn, không có cách nào phát huy ra hiệu quả của lư hương, phải nghĩ cách kéo dài thời gian của hương đen.
Hắn còn chưa tìm hiểu đủ nguyên liệu chế tạo hương, chỉ có thể sử dụng phương pháp ngu nhất, mua các loại linh tài lần lượt thử.
Mấy thứ này đều có giá thấp hơn bên ngoài, chỉ là số lượng nhiều cộng lại sẽ tốn không ít, tổng cộng tiêu của hắn khoảng hai trăm linh thạch, cộng thêm số tiêu xài lúc trước, trong nhẫn trữ vật hắn chỉ còn hơn bốn trăm linh thạch.
Hành trình tới Quỷ Thị lần này tính ra thu hoạch khá phong phú.
Nhưng hắn không ngờ nhìn thấy Âm Quỷ Kỳ của Khôn Đồ được bán trong một góc!
Tuy không biết tướng mạo của người kia, nhưng không thể nghi ngờ, chắc là đồng bọn của Ô Lỗ. Viên Minh đang muốn tiến tới nói vài lời khách sáo, lại bị một tu sĩ giành trước một bước, không biết mua đi với giá thế nào. Người bán cũng vội vàng rời đi, Viên Minh không dám đi theo.
Viên Minh tiếp tục đi về phía trước, bên quảng trường phía trước xuất hiện một cột đá màu đen, phía trên gắn mấy viên đá có ánh huỳnh quang, soi sáng cả khoản đất rộng xung quanh.
Trong Phường thị có tổng cộng bốn cột đá như vậy, được phân ra bốn góc, phát ra ánh sáng chiếu sáng cả quảng trường.
Mượn ánh sáng, Viên Minh nhìn xung quanh, lúc này sạp hàng đã ít hơn trước một nửa.
Dưới cột đá bày một sạp hàng, chủ quán là một lão già một tay, trên mặt đeo một chiếc mặt nạ hồ ly, lúc này ngồi ở trên một cái ghế tre cũ nát nhắm mắt dưỡng thần.
Trên sạp nhỏ bày rải rác mấy món vật phẩm, hơn nửa là linh tài, có một pháp khí là một tấm lá chắn nhỏ màu đỏ sậm.
Viên Minh vui mừng, ngồi xổm xuống trước sạp nhỏ, nói:
- Có thể để ta xem thử pháp khí này không?
- Mời.
Lão già mắt không mở mắt, nói.
Viên Minh cầm lấy tấm lá chắn, vận chuyển pháp lực rót vào trong đó, tấm lá chắn lập tức bay lơ lửng, tản ra ánh sáng màu đỏ, một phù văn màu đỏ nhanh chóng hiện ra.
- Pháp khí hạ phẩm, đáng tiếc!
Trong lòng hắn thầm nghĩ.
Viên Minh vừa nghĩ tới điều này, đặt tấm lá chắn nhỏ màu đỏ sậm, đang định đứng dậy rời đi.
Lão già một tay chợt mở mắt, gọi Viên Minh lại:
- Vẫn mong đạo hữu hãy dừng bước.
- Có việc gì vậy?
Viên Minh dừng bước nói.
- Đạo hữu muốn mua pháp khí phòng ngự à? Hỏa Nham Thuẫn này không tệ lắm, nếu đạo hữu nhìn trúng, ta có thể bán rẻ cho.
Lão già một tay cười nói.
- Ta không có hứng thú.
Viên Minh nói.
- Xin thứ lỗi cho tại hạ mạo muội, trên thân đạo hữu có thể có trứng thú hoặc thú lạ?
Lão già một tay hỏi.
Viên Minh nghe vậy, trong mắt lóe lên tinh quang. Hắn không chỉ có con cóc đen, còn có một quả trứng thú màu xanh lam.