Tiên Giả

Chương 301: Nhiếp hồn linh (1)

Chương Trước Chương Tiếp

- Cảm ơn.

Viên Minh nói một tiếng, đi về phía lối đi.

- Đạo hữu mới lần đầu tiên tới Quỷ Thị à? Ngươi định tiến vào như vậy sao?

Bóng đen đột nhiên hỏi.

- Các hạ nói vậy là có ý gì?

Viên Minh cảm thấy hơi kỳ lạ khi thấy người này đột nhiên tiếp lời, nhưng không nói dối, hỏi.

- Tuy đạo hữu đội nón lá rộng vành, nhưng mức độ ngụy trang như vậy, thần thức đảo qua đã có thể nhìn thấu, chẳng lẽ đạo hữu không biết ở trong Quỷ Thị bị người ta nhìn lén được gương mặt thật là chuyện vô cùng nguy hiểm sao?

Bóng đen nói.

Viên Minh sửng sốt, Cổ Nguyệt còn chưa từng nói tới.

Bóng đen nói thế, hẳn có đạo lý nhất định, nhưng mặt nạ Thiên Cơ còn chưa luyện ra, hắn muốn che mặt cũng không làm được.

- Đạo hữu không cần phải lo lắng, ở đây có một đấu bồng ẩn nấp, có thể che giấu khí tức, cắt đứt thần thức, chỉ cần đội nó lên, đảm bảo sẽ không bị bất kỳ kẻ nào nhận ra. Hôm nay chúng ta gặp mặt coi như có duyên, năm mươi viên linh thạch bán cho các hạ, hoặc năm viên linh thạch cho ngươi thuê dùng một lần, thế nào?

Bóng đen lấy ra một cái đấu bồng có vải màu xám đen che xung quanh, giọng điệu trở nên nhiệt tình.

Viên Minh nghe được câu này, hiểu được, nhất thời không biết nên khóc hay cười.

Bóng đen này ngăn cản hắn, hóa ra là muốn làm chuyện buôn bán.

Hắn vận dụng thần thức tiếp xúc với đấu bồng có vải che màu xám đen kia, bị lực lượng vô hình không chút khách khí hất văng ra.

Ánh mắt Viên Minh lập tức sáng lên, cái áo choàng này thật sự có thể cắt đứt thần thức, đúng là đồ tốt.

Chỉ có điều mặt nạ Thiên Cơ của hắn sắp được luyện thành, không cần phải tốn nhiều tiền mua vật này.

- Thuê một lần, một viên linh thạch.

Viên Minh lấy ra một viên linh thạch đưa tới.

- Hì hì.

Bóng đen cười ha hả, phất tay áo thu một viên linh thạch, ném đấu bồng kia sang.

Viên Minh đội thêm đấu bồng, khí tức pháp lực lập tức hoàn toàn biến mất, mùi vị cũng biến mất.

Hắn xoa vật ấy, đấu bồng này không phải làm bằng vải, mà sử dụng một loại cỏ màu đen nhánh mềm mại bện thành, trước đây hình như đã từng thấy qua ở đâu rồi.

Viên Minh cẩn thận nhớ lại, trong thức hải bỗng nhiên hiện lên bóng dáng của lão Tẩu Thuốc kia.

Trí nhớ của hắn đã hồi phục hơn nửa, cũng mơ hồ nhớ lại một vài chuyện lúc bị lão Tẩu Thuốc kia nhặt đồ bỏ chạy.

Lúc đầu, mình bị lão Tẩu Thuốc nhặt từ lên bờ sông, lão Tẩu Thuốc đã từng dùng một cái chiếu đắp lên hắn cùng với những thi thể khác, che giấu mùi xác thối. Cái chiếu kia hình như cũng dùng nhánh cỏ này bện thành, xem ra là đặc sản của Nam Cương.

- Mời đạo hữu vào. Nhớ kỹ không được đi theo người bán rời đi!

Bóng người màu đen nhắc nhở, sau đó một lần nữa biến mất ở trong bóng tối.

Viên Minh bước vào lối đi giữa tường, rất nhanh đã tới cuối đường, ánh sáng phía trước trở nên bình thường, một quảng trường tối tăm lọt vào tầm mắt của hắn.

Phóng tầm mắt nhìn lại, trong tầm mắt có thể nhìn thấy bày đầy những sạp hàng nhỏ, tất cả chủ quán đều che mặt, thoạt nhìn hơi đơn sơ, quy mô và khí thế thua xa Phường thị ở Hắc Nham Thành.

Bên trong quảng trường chỉ có lác đác vài người khách, mỗi người đều che mặt thật, trong đó hơn nửa đội đấu bồng màu đen giống như Viên Minh, rõ ràng đều từ mua hoặc thuê từ chỗ bóng người màu đen, thoạt nhìn lờ mờ.

Sau khi Viên Minh quan sát qua, tùy tiện đi về phía sạp nhỏ gần mình nhất.

Trên sạp nhỏ này không có gì khác, chỉ có hai thi thể nằm song song, trên thân mọc đầy vảy giáp màu xanh, ngoài thân ẩn hiện sương mù màu xanh đen.

- Luyện thi.

Viên Minh kết hợp với một ít tài liệu mình từng xem ở trong tông trước đây, nhận ra hai luyện thi này đạt tới cấp Thanh Cương Thi, là luyện thi đẳng cấp tương đối cao trong Hắc Hỏa Môn, bình thường sẽ không dễ truyền ra ngoài tông môn, không ngờ trong Quỷ Thị lại có, còn một lần xuất hiện hai cái.

Nhìn hai Thanh Cương Thi này, Viên Minh hơi động lòng.

Thi thể của Thanh Cương Thi cứng rắn hơn sắt, lực chiến đấu có thể ngang với Luyện Khí đỉnh phong, thậm chí có thể cố chống đỡ công kích của tu sĩ Trúc Cơ kỳ, còn thể hơn xa Nhân Tiêu do Hô Hỏa chế luyện, nếu có thể có một con, trong khi chiến đấu có thể phát huy ra tác dụng lớn.

- Hai luyện thi này giá bao nhiêu?

Nhưng vào lúc này, một người cũng đội đấu bồng màu đen đi tới, mở miệng hỏi giá.

- Tám trăm linh thạch một con, chắc giá.

Chủ quán che mặt mặc áo bào màu xám không ngẩng đầu lên, nói.

- Năm trăm bán hay không?

Người kia hỏi.

- Nói chắc giá, ra khỏi đây, cho dù ngươi trả một nghìn linh thạch cũng không mua được.

Chủ quán mặc áo bào màu xám lạnh lùng nói.

Viên Minh thấy vậy, lắc đầu, xoay người bỏ đi.

Giá quá cao, vẫn nên xem những thứ khác thôi.

Sau đó, hắn xem qua mấy sạp hàng, có thể nói là đổ đủ tinh phẩm, thậm chí còn có thứ thích hợp với tu sĩ Trúc Cơ kỳ.

Không bao lâu, Viên Minh dừng lại trước một sạp nhỏ trước.

Ngồi phía sau sạp nhỏ là một người đeo mặt nạ bằng đồng xanh, mặc áo bào xanh, nhìn dáng người chắc hẳn là một nữ tử.

Ánh mắt Viên Minh tiếp tục đảo qua trên sạp hàng.

Tầm mắt nhất thời chuyển động, rơi vào trên một pháp khí có hình cái chuông màu trắng bạc.

Hắn quen thuộc với vật ấy tới không thể quen thuộc hơn, đó chính là cái vật đám người Hồ Trát dùng để thu hồn phách của dã nhân.

- Vật ấy có tác dụng gì, giá bao nhiêu?

Viên Minh chỉ về phía cái chuông, giả vờ không biết hỏi.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 54%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)