Bạch Dạ gật đầu, lại phân phó.
- Điều này e rằng không được, Độc Ảnh kia đặc biệt cẩn thận, đưa tin qua nói phải do tu sĩ Luyện Khí kỳ đi vào giao dịch.
Huyễn Thời nói xong, lấy ra một giấy trắng, trên đó viết mấy hàng chữ nhỏ.
Bạch Dạ cầm tờ giấy qua, trên đó viết cách thức giao dịch, phải do đệ tử Luyện Khí kỳ đến, gặp mặt ở nơi nào đó trong Quỷ Thị, thẩm tra đối chiếu ám hiệu, sau đó mới giao dịch vật phẩm.
- Ha ha, Độc Ảnh này quả nhiên xảo trá cẩn thận giống như trong lời đồn đại. Nếu thế, chuyện này sẽ do Thác Triết đi một chuyến.
Bạch Dạ cười ha hả, chuyển tờ giấy cho người thanh niên áo trắng.
- Vâng.
Người thanh niên áo trắng nhận lấy tờ giấy, Viên Minh cũng nhìn thấy nội dung trên tờ giấy.
Vào lúc này, trước mắt hắn nhanh chóng trở nên tối đen, thời hạn nhập hồn đã đến.
...
Bên trong khách sạn, Viên Minh từ từ mở mắt ra.
Lần này, thời gian nhập hồn khoảng hơn hai mươi hơi thở, dài hơn mấy lần trước, trong hương bỏ thêm bột linh mộc và tàn hương để chế tạo quả nhiên hữu hiệu.
- Xét tổng thể, nhiệm vụ lần không có vấn đề gì, tối thiểu Bạch Dạ Tán Minh không âm mưu hại người, chỉ là phương diện thù lao quả nhiên là một mánh lới, tuy nhiên nếu bàn về tìm sào huyệt, có Hồn Nha ở đó, ta không cần quá lo lắng, nếu chỉ là vậy đã có thể kiếm lời một khoản linh thạch ngược lại cũng không thiệt.
Viên Minh xoa cằm, trong lòng thầm nghĩ.
Hắn ngồi im ở trong phòng một lát, sắc mặt không ngừng thay đổi, sau đó lại đứng dậy, rời khỏi khách sạn.
Sau nửa canh giờ, trong một nhã gian ở quán trà Tây thị, Viên Minh và Cổ Nguyệt ngồi đối diện nhau.
- Xin lỗi, đã muộn thế này còn gọi Cổ Nguyệt huynh ra.
Viên Minh nói.
- Viên huynh nói gì vậy, ngươi chiếu cố việc kinh doanh của ta, tại hạ cảm kích còn không kịp, sao lại trách tội. Có chuyện gì cứ nói đừng ngại, tại hạ nhất định sẽ làm hết sức.
Cổ Nguyệt vội vàng nói.
- Viên mỗ muốn hỏi thăm Cổ Nguyệt huynh, thế nào là Quỷ Thị?
Viên Minh hỏi thẳng vào vấn đề.
Lúc Bạch Dạ và Huyễn Thời nói về Quỷ Thị, giọng điệu rõ ràng khác nhau, chỗ này tất nhiên không tầm thường.
- Viên huynh nghe tới Quỷ Thị từ đâu vậy?
Cổ Nguyệt vô cùng kinh ngạc.
- Buổi chiều đi dạo ngẫu nhiên nghe có người nhắc tới. Ban ngày Cổ Nguyệt huynh nói Hắc Nham Thành phân chia làm Đông thị, Tây thị, Nam thị, Bắc thị, không biết sao lại đột nhiên xuất hiện một Quỷ Thị nữa?
Viên Minh nửa thật nửa giả nói.
- Nói thế nào đây? Quỷ Thị được xem là một chỗ giao dịch, tuy nhiên chỉ mở sau nửa đêm, cùng với Phường thị ban ngày là sáng tối trái ngược, vì vậy được gọi là Quỷ Thị. Tuy nhiên nhiều vật phẩm giao dịch trong đó là thứ không thể lưu thông bên ngoài, ví dụ như tang vật giết người đoạt bảo có được, vật phẩm vi phạm lệnh cấm của giới tu tiên vân vân. Giao dịch như vậy vào ban ngày quá chói mắt, bởi vậy lựa chọn tiến hành lúc nửa đêm.
Cổ Nguyệt gãi đầu, nói.
- Như ngươi nói, trong Quỷ Thị có không ít thứ tốt, giá cả chắc hẳn cũng không quá đắt.
Viên Minh không chán ghét loại kinh doanh này, thậm chí còn hứng thú hỏi.
- Trong Quỷ Thị, pháp khí phù lục đan dược cái gì cũng có, chỉ là phần lớn đồ đều từ con đường bất chính, giá cũng tương đối hơi thấp, nhưng bên trong vàng thau lẫn lộn, nước quá sâu, ta không dám nói chắc, cho nên làm nghề như chúng ta sẽ không tùy tiện đi qua Quỷ Thị.
Cổ Nguyệt thẳng thắn nói.
Viên Minh chậm rãi gật đầu, trong lòng tính toán.
- Nếu ta muốn đi Quỷ Thị nhìn, nên đi thế nào?
Viên Minh nghe ra đối phương không muốn đi tới Quỷ Thị, liền hỏi.
Cổ Nguyệt nói cho hắn một địa chỉ, cùng với những gì cần chú ý sau khi tiến vào.
- Đồ trong Quỷ Thị có liên lụy rất rộng, có người đào đến thứ tốt ở đó, kiếm được một khoản lời lớn, cũng có người bởi vì bán đồ không nên bán, mua không đồ cần mua mà mất mạng. Nếu Viên huynh đi vào trong đó giao dịch, tuyệt đối phải cẩn thận.
Cổ Nguyệt nhắc nhở.
Viên Minh đáp ứng một tiếng, muốn trả thù lao cho Cổ Nguyệt, lần này Cổ Nguyệt trái lại thoái thác, Viên Minh cũng không kiên trì nữa.
- Nửa đêm khai trương, bây giờ hẳn đã đến lúc rồi.
Viên Minh bước chân nhanh hơn, rất nhanh đã đi tới một hẻm nhỏ của người phàm ở phía tây bắc của Hắc Nham Thành.
Nơi đây tối hơn những chỗ khác, ngoài một trượng đã không thể nhìn thấy rõ, trong không khí hình như có một lớp sương mù màu đen điên cuồng phun ra.
Viên Minh phát hiện ra sóng pháp lực trong sương mù màu đen, biết mình không tìm nhầm chỗ, tiếp tục đi về phía trước, xung quanh càng lúc càng tối đen, gần như đã đến mức giơ tay không thấy được năm ngón.
Hắn vận dụng thần thức tra xét, hành động không bị ảnh hưởng.
Lại đi về phía trước thêm mấy trượng, một bức tường đá vừa dày vừa cao xuất hiện, hoàn toàn chặn lại con đường phía trước.
- Ta muốn đi vào Quỷ Thị.
Viên Minh không trèo qua tường, mà nhìn về phía bóng tối không mấy bắt mắt bên phải tường đá, trầm giọng nói.
Hắn vừa dứt lời, một bóng người màu đen từ trong bóng tối bước ra, toàn thân không ngờ không có chút khí tức nào, lại giống như một bóng ma.
- Đạo hữu là treo đèn hay tìm lửa?
Bóng đen liếc nhìn Viên Minh từ trên xuống dưới, giọng khàn khàn hỏi.
Đây là mật khẩu của Quỷ Thị, treo đèn là bày sạp, tìm lửa là mua đồ.
- Tìm lửa.
Viên Minh nói.
Bóng đen không nói gì, tay vung lên trên vách tường.
Trong bức tường vừa dày vừa nặng truyền ra tiếng động cơ hoạt động "rắc rắc", vị trí chính giữa tách ra một khe hở, chậm rãi lớn hơn, rất nhanh đã hình thành một lối đi rộng ba thước.