Tiên Giả

Chương 297: Ban đêm thăm dò tán minh (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Viên Minh bước vào phòng, một nam tử trung niên với gương mặt uy nghiêm ngồi ngay ngắn ở đó, khí tức uyên thâm, là một tồn tại Trúc Cơ kỳ.

Bên cạnh trung niên nam tử có hai người nam nữ trẻ tuổi đang đứng, bọn họ đều mặc trang phục màu trắng, nam anh tuấn, nữ kiều mị, giống như hai kẻ đẹp đôi.

Hai người không lớn tuổi lắm, tu vi rất bất phàm, khí tức phát ra đều mạnh hơn bản thân mình vài phần.

- Tiền bối chính là người kiểm tra?

Tầm mắt của Viên Minh nhìn nam tử trung niên, bình tĩnh hỏi, không hề bị áp lực của tu sĩ Trúc Cơ kỳ chấn áp.

- Không sai, lão phu là Huyễn Thời, phó minh chủ của Bạch Dạ Tán Minh, nhiệm vụ săn giết lần này không thể coi thường được, vì an nguy của các hạ, cũng vì lợi ích của bản minh, ta không thể không thận trọng lựa chọn thành viên, mong đạo hữu hiểu và tha thứ cho.

Nam tử trung niên vừa cười khẽ vừa nói, thái độ rất khách sáo.

- Cái này là đương nhiên rồi. Không biết tiền bối muốn kiểm tra thế nào?

Viên Minh hỏi.

- Nội dung kiểm tra rất đơn giản, nhiệm vụ lần này cần phải có thực lực nhất định, đạo hữu có thể chống đỡ nổi một trong hai người sau lưng ta một khắc, lại tính là đạt tiêu chuẩn, trong quá trình không được sử dụng pháp khí, phù lục.

Huyễn Thời nói.

- Chỉ như vậy thôi sao?

Viên Minh vốn tưởng sẽ là kiểm tra gì khó lắm, không ngờ nghe ra cũng không phức tạp.

- Các hạ là Luyện Khí kỳ tầng chín, giọng điệu lại không nhỏ đâu. Vậy để cho ta xem thử ngươi có thực lực thế nào!

Người thanh niên áo trắng nghe đến đó, không nhịn được lạnh lùng nói.

Huyễn Thời nghe được câu nói này của Viên Minh, chân mày cũng khẽ động, quan sát Viên Minh với vẻ hứng thú hơn.

- Đi theo ta!

Người thanh niên áo trắng đi về phía phòng bên cạnh sảnh.

Viên Minh thấy Huyễn Thời không ngăn cản, đi theo.

Không gian của phòng này không kém gì đại sảnh, trên vách tường sử dụng cấm chế gia cố, mặt đất cũng hiện lên một lớp đá dày, thoạt nhìn hình như một gian phòng tập võ chuyên dùng để so đấu.

- Ngươi ra tay trước.

Người thanh niên áo trắng đóng cửa phòng, ngạo nghễ nói.

Viên Minh nghe theo lời hắn nói, dồn khí vào đan điền, bày ra tư thế của Vô Ảnh Bộ.

...

Sau một khắc, cửa lớn của sảnh trước bị đẩy ra, Viên Minh chậm rãi đi ra, khí tức vẫn như cũ, quần áo trên người gọn gàng sạch sẽ như lúc ban đầu, nón lá rộng vành trên đầu vẫn lành lặn.

Sau mấy hơi thở, người thanh niên áo trắng kia đi ra.

Nửa người hắn cháy đen, tóc bị cháy mất một nửa, gương mặt bên phải sưng vù, thoạt nhìn khá chật vật.

- Sư huynh, ngươi không sao chứ?

Nữ tử áo trắng vội vàng bước tới đón, đỡ lấy đối phương.

Sắc mặt người thanh niên áo trắng chán nản, mấp máy môi muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng không nói ra lời.

Vừa rồi ở sảnh trước, hắn tự cho rằng tu vi của mình cao hơn Viên Minh một bậc, bảo Viên Minh ra tay trước. Vậy mà Viên Minh cứ đứng yên tại chỗ, còn hỏi cái gì mà, chỉ cần chống đỡ qua một khắc là được đúng không, làm hắn rất tức giận.

Hắn không nhịn được ra tay trước, kết quả Viên Minh không hành động thì thôi, vừa di chuyển, thân pháp đặc biệt quỷ dị, chỉ một mực tránh né, mình không chỉ không đuổi kịp đối phương, thi triển các pháp thuật và thủ đoạn, mỗi lần đều bị hắn sử dụng bộ pháp kỳ lạ tránh được trong lúc nguy cấp.

Giằng co như vậy qua thời gian một chén trà nhỏ, hắn nhìn gương mặt thanh tú trước sau vẫn tươi cười thản nhiên kia, hơi thẹn quá thành giận, không tiếc phát động pháp khí, muốn một lần ra oai phủ đầu với đối phương.

Kết quả đối phương lại đột nhiên giơ một tay lên, đầu ngón tay phát ra một quả cầu lửa, dáng vẻ giống như muốn thi triển Hỏa Cầu Thuật, nhưng không biết do học không tinh hay thế nào, cứ ngưng tụ ở đầu ngón tay không có cách nào phóng ra, còn cảm giác có phần luống cuống tay chân.

Hắn đương nhiên không muốn bỏ qua một cơ hội tốt như thế, xông tới gần, muốn cho đối phương một đòn sấm sét.

Ai ngờ, hắn vừa xông đến trước mặt đối phương, Quả cầu lửa lớn hơn Hỏa Cầu Thuật bình thường kia lại đột nhiên nổ tung, hắn tránh không kịp, lập tức chịu thiệt không lớn không nhỏ.

Với tính tình hắn vốn tâm cao khí ngạo, bản thân lại dùng pháp khí trước, đương nhiên xấu hổ không dám nói gì nữa.

Vẻ mặt Huyễn Thời rất bình tĩnh, hắn sớm đã dùng thần thức tra xét được tình hình chiến đấu trong sảnh trước.

- Tại hạ như vậy có tính là đạt tiêu chuẩn không?

Viên Minh nhìn về phía Huyễn Thời, mở miệng hỏi.

- Chuyện này là đương nhiên, tiểu hữu tài cao giấu kỹ, dễ dàng đánh bại đồ đệ ngốc này của ta, ta bội phục.

Huyễn Thời cười nói.

- Tại hạ chỉ tuân theo quy định của quý minh đặt ra, may mắn chống đỡ được một khắc thôi.

Viên Minh duy trì sự khiêm tốn.

- Tiểu hữu thắng không kiêu ngạo, càng khó có được, không biết đạo hữu nào may mắn có thể nhận ngươi làm đồ đệ, thật làm cho ta hâm mộ.

Huyễn Thời than khẽ một tiếng, hỏi dò.

Viên Minh chỉ lịch sử mỉm cười, không tiếp lời.

- Ha ha, tiểu hữu cầm được tín vật này, mười ngày sau tập hợp ở Thập Vạn Đại Sơn Quỷ Khốc Hạp, chi tiết cụ thể của nhiệm vụ lần này sẽ nói rõ với các ngươi ở đó.

Huyễn Thời lấy ra một miếng ngọc bài màu trắng, đưa cho Viên Minh.

- Mười ngày sau...

Viên Minh lẩm bẩm nói.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 54%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)