- Nếu cần chi phí giám định, đại sư cứ nói.
Viên Minh thấy vậy, nói.
- Vậy thì không cần, cái sừng cong màu đỏ này ẩn chứa linh lực thuộc tính hỏa mạnh mẽ, ta cũng không nhìn ra được nó có lai lịch gì, chỉ có thể nói vật ấy tuyệt đối không kém hơn trung phẩm, thậm chí có khả năng còn cao hơn.
Hỏa Luyện khoát tay áo, nói.
Trong lòng Viên Minh vui mừng, chỉ là ngay cả Hỏa Luyện Luyện Khí Sư lâu năm này cũng không nhận ra lai lịch của cái sừng cong đỏ như lửa, xem ra trong khoảng thời gian ngắn không có cách nào điều tra rõ ràng.
- Chẳng biết có thể nhờ Hỏa Luyện đại sư ra tay, chế luyện vật ấy thành một món pháp khí không?
Hắn chắp tay nói.
- Sử dụng nó để chế luyện pháp khí hạ phẩm quả thật là lãng phí của trời, thứ lỗi cho lão phu không có cách nào giúp ngươi.
Hỏa Luyện lắc đầu nói.
Viên Minh nghe vậy thì ngẩn người, sau đó nói:
- Hỏa Luyện đại sư, ta đã thấy ngươi chế luyện pháp khí, dung luyện, rèn phôi, khắc phù đều rất tốt, tuyệt đối thỏa mãn yêu cầu chế luyện pháp khí trung phẩm, vì sao ngài chỉ chế luyện pháp khí hạ phẩm?
- Ngươi cũng hiểu về luyện khí à?
Hỏa Luyện hỏi ngược lại.
- Có biết chút ít.
Viên Minh lập lờ.
- Chuyện này liên quan đến bí ẩn của ta, không tiện cho biết.
Hỏa Luyện liếc mắt nhìn Viên Minh, sau đó lắc đầu nói.
- Là tại hạ đường đột rồi. Vậy mặt nạ Thiên Cơ kia lại nhờ cậy Hỏa Luyện đại sư.
Viên Minh chắp tay tạ lỗi, cất hai nguyên liệu và xoay người rời khỏi cửa hàng pháp khí, phía sau truyền đến giọng nói của Hỏa Luyện.
- Tiểu hữu, nếu có phù văn tốt, nhớ lại tới tìm lão phu, giá cả sẽ không khiến ngươi thất vọng.
- Liễm Tức Phù có tác dụng đề phòng thần thức của tu sĩ dưới Trúc Cơ sơ kỳ nhìn trộm, xem ra Hỏa Luyện này có tu vi không thấp đâu!
Viên Minh thoáng dừng bước chân, sau đó đi tiếp ra ngoài không hề quay đầu lại, trong lòng lại âm thầm suy nghĩ.
...
Bầu trời tối đen, nửa không trung phía đầu đều bị nhuộm thành màu đỏ, chắc hẳn là cảnh ráng chiều tuyệt đẹp, đáng tiếc xung quanh Hắc Nham Thành có hai ngọn núi lớn che khuất hơn nửa không trung phía tây, chỉ có thể nhìn thấy từng dải mây hồng.
Viên Minh nhìn lên bầu trời, sau đó không trở về khách sạn, mà đi tới Nam thị của Hắc Nham Thành.
Thật ra hắn có hứng thú với Tán Minh ở Nam thị, chỉ là lúc trước vội vàng thu tập linh tài không rảnh bận tâm, bây giờ không ngờ giải quyết chuyện đó vô cùng thuận lợi, có chút nhàn hạ, lại định đi xem thử.
Kết quả, hắn lại đi ngang qua quảng trường hình tròn ở trung ương, lại nhìn thấy có một lão đạo sĩ tóc trắng mặc một bộ đạo bào cũ nát đang bày sạp, chỉ là ít người hỏi thăm, có hơi vắng vẻ.
Trên sạp hàng không có pháp khí phù lục, cũng không có đan dược sách cổ, chỉ có duy nhất một thứ, một loại hương tản ra sóng linh lực mỏng manh.
Điều này khiến Viên Minh hứng thú, sau khi hỏi thăm một lúc, mới biết được đối phương đến từ Đông Vực một nước nhỏ hẻo lánh nào đó, hương hắn bán cũng không phải là hương bình thường, mà là một thứ có tính chất đặc biệt được gọi là "linh hương", tuy không phải cùng loại với pháp khí, phù lục, đan dược, lại được xem là có hiệu quả tốt như nhau, thậm chí nó và đan dược có thể hỗ trợ lẫn nhau.
Người này bán ba loại, Thanh Huyền Hương có thể nâng cao tốc độ tu luyện của tu sĩ Luyện Khí kỳ, Dưỡng Thần Hương có thể trợ giúp tẩm bổ thần hồn, cùng với Hàng Chân Hương có thể đuổi quỷ trừ tà.
Sở dĩ không mấy được hoan nghênh, cũng vì ở Nam Cương không có nhiều người tu hành dâng hương. Về phương diện khác, giá bán thật sự quá đắt, chỉ một gói ba mươi sáu nén Thanh Huyền Hương lại đòi hai mươi linh thạch, mỗi nén chỉ có thể duy trì một hai khắc, bàn về hiệu quả trợ giúp tu luyện lại kém xa linh dược cùng giá.
Tuy nhiên lão đạo này nói là gặp phải biến cố dẫn đến cần gấp một số lượng linh thạch lớn, bằng không căn bản sẽ không bán hương đổi lấy linh thạch, rất có ý bán rẻ hương này.
Lúc Viên Minh nói muốn thử qua hiệu quả mới quyết định, lão đạo sĩ lại thoải mái đáp ứng.
Ở dưới sự chỉ điểm của lão đạo, Viên Minh thử một lúc, phát hiện hương này quả thật hữu hiệu, lập tức học theo cách cò kè mặc cả của Cổ Nguyệt, cuối cùng lấy giá mười lăm người linh thạch một gói, mua hết tất cả ba mươi gói Thanh Huyền Hương, đồng thời còn tiện thể mua mười gói Dưỡng Thần Hương có giá đắt hơn.
Lần này, Viên Minh một hơi bỏ ra hơn sáu trăm linh thạch, trong lòng lại có chút hưng phấn.
Hắn có tư chất không tốt, bây giờ có Cửu Nguyên Quyết và rất nhiều Bồi Nguyên Đan, cùng với những Thanh Huyền Hương này trợ giúp, hiệu quả bế quan đương nhiên sẽ nâng cao rất lớn.
Lão đạo sĩ tóc trắng mặt mày rạng rỡ nói là có duyên với Viên Minh, tự giới thiệu là "Huyền Hóa Chân Nhân", cho Viên Minh một tấm lệnh bài đồng cổ bẩn thỉu, bảo Viên Minh có thời gian rảnh rỗi đi qua Huyền Hóa Quan ở Đông Vực, dựa vào lệnh bài tiến vào trong quan tìm hắn uống rượu, lại thu thập túi tự mình rời đi.
Viên Minh cất lệnh bài và hương xong, không ở lại lâu, rất nhanh đã đi tới Nam thị.
Bố cục ở Nam thị không khác với Đông thị và Tây thị, chỉ là kiến trúc ở hai bên đường phố không phải cửa hàng mà là trụ sở của Tán Minh, mỗi nơi chiếm diện tích khác nhau, cách nhau một đoạn, trên cửa treo tấm biển viết các chữ Trảm Phong Tán Minh, Phá Quân Tán Minh.
Ở cửa chính của những trụ sở của Tán Minh đều có người mặc trang phục gọn nhẹ, có hai hoặc bốn người đều trông vô cùng dũng mãnh.
Ở cửa mỗi kiến trúc đều treo một tấm bảng vàng, trên đó viết chuyện Tán Minh nhà mình am hiểu, cơ bản đều thu thập linh tài, săn giết hung thú, vệ sĩ các loại.
So với Đông thị, Tây thị, người đi lại trên đoạn đường ở Nam thị không nhiều, có hơi vắng vẻ.
Viên Minh chậm rãi đi tới, đảo mắt nhìn qua từng Tán Minh dọc đường.
Hắn đột nhiên dừng lại, nhìn về phía một Tán Minh.
Người đứng ở cửa viện không ngờ đều là gương mặt của người Trung Nguyên, tên gọi của Tán Minh cũng rất có phong cách của Đại Tấn: