- Xem ra, vật ấy tám phần là tơ của nhện hoặc một loại hung thú nào đó để lại, có cơ hội có thể tìm người xem giúp.
Viên Minh nói thầm một tiếng, cũng không quá để ý, đặt cuộn sợi màu xám xuống, lấy ra lệnh bài màu đen kia.
Một mặt của lệnh bài khắc một hình con rồng cuộn người, dưới khắc hai chữ "trưởng lão", mặt khác lại là một cái tên: Lệ Sa.
Viên Minh đang muốn bỏ qua lệnh bài màu đen, đột nhiên dừng lại, vận dụng pháp lực rót vào trong đó.
Trên lệnh bài dâng lên ánh sáng màu đen dày đặc, chỗ trung tâm ẩn hiện một phù văn màu đen có hình thanh đao nhỏ.
- Một lệnh bài thân phận mà thôi, vì sao phải chế luyện thành pháp khí, chẳng lẽ lệnh bài kia ngoại trừ phân biệt rõ thân phận, còn có công dụng khác?
Viên Minh suy đoán.
Hắn vốn không hay biết gì về Bạch Long Đảo, đương nhiên không suy đoán ra được, cũng không nghĩ nhiều, đặt lệnh bài màu đen sang một bên, lại lấy ra lá cờ nhỏ màu xanh lam lá quan sát.
Mặt lá cờ thêu hình một đám mây mù, cho dù chưa phát động nhưng có tia sáng màu xanh lộ ra, trong phòng nhanh chóng có hơi nước bốc lên, cá vị trí mặt bàn, bệ cửa sổ lấm tấm vài giọt nước.
Mà ở dưới cùng của lá cờ nhỏ thêu ba chữ cực nhỏ: Thủy Vân Phiên.
Viên Minh chỉ thoáng trầm ngâm một lát, vận dụng pháp lực rót vào trong đó, Thủy Vân Phiên rời tay lơ lửng bay lên, phóng ra ánh sáng màu xanh lam sáng ngời, hơi nước trong phòng trở nên dày đặc với tốc độ mắt thường có thể thấy được, trong không khí xuất hiện từng hơi nước, thoạt nhìn cảm giác có vài phần mộng ảo.
Hắn không hề dừng lại, tăng thêm pháp lực rót vào, trên Thủy Vân Phiên càng lúc càng sáng, hai đạo phù văn màu xanh lam chợt lóe lên trên mặt lá cờ, xếp thành hình chữ phẩm.
- Hai phù văn, pháp khí trung phẩm!
Viên Minh vô cùng vui mừng.
Nguyên liệu và phù văn là căn cơ của một món pháp khí, hai cái trợ giúp lẫn nhau, thiếu một thứ cũng không được.
Có nguyên liệu mà không có phù văn, lại giống như Thanh Ngư Kiếm vậy, chỉ có thể gọi là pháp khí bán thành phẩm. Mà chỉ có phù văn, nguyên liệu pháp khí quá kém, căn bản không có cách nào chịu được phù văn khắc vào hoặc linh lực rót vào.
Pháp khí hạ phẩm chỉ có thể khắc được một phù văn, pháp khí trung phẩm thì hai cái, pháp khí thượng phẩm lại là ba cái.
Trong Thủy Vân Phiên ẩn chứa hai phù văn, nhất định là pháp khí trung phẩm không thể nghi ngờ, có thể xem là một thu hoạch lớn trong hành trình tới Hắc Nham Thành lần này!
Cân nhắc đến lão già mặc áo bào màu đen này là tu sĩ Trúc Cơ kỳ, còn là trưởng lão của Bạch Long Đảo, trong tay có món pháp khí trung phẩm làm thủ đoạn ép dưới đáy hòm cũng là chuyện bình thường, đáng tiếc bảo vật vất vả chế luyện ra còn chưa kịp thi triển đã bị người ta công kích giết chết ngay lập tức, trái lại tự nhiên lợi cho mình.
Viên Minh không phát động nữa, cẩn thận cất Thủy Vân Phiên đi.
Dù sao ở đây cũng là khách sạn, tai vách mạch rừng, không thích hợp luyện hóa và kiểm tra uy lực thật sự của pháp khí.
Tuy nhiên cho dù bây giờ không kiểm tra, Thủy Vân Phiên là pháp khí trung phẩm, uy lực chắc chắn sẽ không khiến cho hắn phải thất vọng.
Viên Minh cố ép xuống sự kích động trong lòng, cất những thứ lá cờ nhỏ này đi, lấy hộp ngọc, bình thuốc ra ngoài.
Hắn mở hộp ngọc ra trước, vẻ mặt sửng sốt.
Trong hộp ngọc là một vài miếng ngọc và lá cờ nhỏ, phía trên khắc có rất nhiều hoa văn, có khoảng chừng hai ba mươi cai, chất đầy cái hộp.
- Những thứ là gì vậy?
Viên Minh cầm lấy một lá cờ nhỏ, hoa văn ở phía trên có phần giống với pháp trận trận văn mà hắn từng gặp.
Nhưng pháp trận trận văn đều khắc trên mặt đất và chỗ không có cách nào di chuyển để bố trí pháp trận, khắc vào trên lá cờ nhỏ này có tác dụng gì?
- Trên người tu sĩ Trúc Cơ kỳ sẽ không mang theo vật vô dụng, chờ mình trở lại tông môn lại tìm người hỏi thăm.
Viên Minh đặt lá cờ nhỏ trở lại, cầm hai bình thuốc qua.
Hắn mở bình lớn ra trước, bên trong chứa đầy đan dược màu xanh lá cây, ước chừng hơn trăm viên, mỗi viên đều tản ra từng sóng linh lực.
- Bồi Nguyên Đan!
Viên Minh vừa mua năm bình Bồi Nguyên Đan ở trong Trường Tiên Lâu, đương nhiên vừa liếc qua đã nhận ra tên của những viên đan dược màu xanh này.
Trường Tiên Lâu bán một lọ có mười viên Bồi Nguyên Đan, với giá mười lăm linh thạch, mình thật ra muốn mua thêm mua một ít, đáng tiếc trong túi không đủ, không có cách nào được như mong muốn. Bây giờ thoáng cái nhận được nhiều như vậy, có thể nói là thu hoạch lớn, đủ cho Luyện Khí kỳ mình sử dụng.
- Loại đan dược củng cố, bồi dưỡng bản nguyên cấp bậc như vậy, chắc chắn lão già kia không dùng được, có lẽ là mua cho đồ đệ hoặc thế hệ con cháu dùng. Đúng lúc cho ta, để cho ta cũng thể nghiệm cảm giác vui sướng được trưởng bối nhét đan dược!
Hắn thầm suy đoán, nói.
Hắn tu luyện Cửu Nguyên Quyết vốn rất nhanh, cũng không kém hơn các đệ tử trong Bích La Động được đan dược tài nguyên của tông môn bồi dưỡng, cộng thêm trước đây quá mức túng quẫn, thật ra vẫn chưa từng suy nghĩ tới chuyện dùng đan dược trợ giúp tu luyện.
Viên Minh vừa nghĩ tới điều này, trong lòng không khỏi xuất hiện ý định muốn thử, dứt khoát khoanh chân ngồi thẳng người, lấy ra một viên đan dược màu xanh, ngửa đầu nuốt vào.
Đan dược màu xanh vào bụng đã tan ra, chuyển hóa thành một nguyên khí chậm rãi dung nhập trong cơ thể hắn, dần dần di chuyển trong tứ chi bách hài, kinh mạch, từng bước tập trung vào trong đan điền.
Hắn nhắm hai mắt, vận chuyển Cửu Nguyên Quyết, qua một canh giờ sau mới hấp thu xong nguyên khí này, tuy phương diện pháp lực nâng cao không nhiều, nhưng chung quy còn nhanh hơn chỉ tu luyện Cửu Nguyên Quyết vài phần.
- Chấp sự Trường Tiên Lâu kia kia nói có thể tăng gấp đôi tốc độ tu luyện, nếu không phải nói dối, chắc chỉ nhằm vào công pháp tu luyện bình thường.
Hắn mỉm cười, sau đó cất bình ngọc lớn, lại cầm bình nhỏ qua.
Một phù lục màu trắng dán trên bình ngọc nhỏ đột nhiên phát ra một lực lượng vô hình bao phủ cả bình ngọc.
Trong mắt Viên Minh lóe lên vẻ mong đợi, bình ngọc nhỏ này được cất giữ cẩn thận như vậy, bên trong chắc chắn không phải là vật tầm thường.
Hắn vận dụng pháp lực bóc xuống phù lục màu trắng, mở nắp bình ra.
Ba viên đan dược màu vàng nhạt nằm lẳng lặng ở bên trong, trong suốt như ngọc, tản ra hào quang màu vàng.
Viên Minh đổ ra một viên, ngửi qua một cái, không ngờ không ngửi thấy được chút mùi thuốc nào, nhìn từ bề ngoài cũng không có cách nào phán đoán được thành phần của nó.
Hắn vận dụng thần thức tra xét bên trong viên đan dược, cũng không thu hoạch được gì.
- Xấu hổ thật, thậm chí còn không phân biệt được thứ nhận được là gì. Sau này mình phải đi nhiều nơi, xem nhiều hơn, mở rộng tầm mắt mới được.
Viên Minh thầm cười gượng, sau khi cất đi những thứ vừa lần lượt phân loại, hắn lấy ra khúc Linh Tùng mua lúc trước, cùng với linh mộc màu vàng của lão già kia.
Sau khi hắn suy nghĩ một lát, cắt một ít trên hai khúc linh mộc xuống, nghiền thành bột, sau đó lấy ra công cụ và nguyên liệu chế luyện hương, cùng với tàn hương quan trọng nhất, bắt đầu chế tạo hương. Cũng không lâu lắm, nắm đã làm thành ba nén hương.
Bởi vì tàn hương, ba nén hương này không hề có sóng linh lực.
Tiếp theo, hắn gọi ra lư hương tính châm hương, nhưng tính toán ra, hắn từng dùng lư hương vào sáu ngày trước, còn chưa hồi phục.