- Viên Minh huynh, ngươi vừa rồi đi đâu vậy, làm ta tìm mãi.
Cổ Nguyệt vội vàng đi tới, oán giận nói.
- Vừa rồi ta có chút việc gấp nên rời đi một lát. Chuyện ở Trường Tiên Lâu, ta đều thấy được rồi. Nam tử vạm vỡ mặc áo bào tím kia là người của phủ thành chủ sao?
Viên Minh nói.
Hắn sợ người của phủ thành chủ điều tra tới trên đầu hắn, kéo Cổ Nguyệt vừa nói vừa đi.
- Đúng vậy, người này tên là Lôi Báo, tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ, toàn thân đèu là thần thông lôi điện, ở phủ thành chủ cũng có thể đứng vào tốp năm. Đáng tiếc, hai người kia chạy trốn quá nhanh, bằng không đối mặt, sợ rằng trận quyết chiến trước đó sẽ thành công dã tràng.
Cổ Nguyệt hơi hưng phấn nói.
Viên Minh lặng lẽ gật đầu.
Cổ Nguyệt trải qua biến cố vừa rồi, càng nghĩ càng hưng phấn, nói tới hai người thằng hề sặc:
- Nghe những lời nói chuyện cuối cùng của nữ tử áo trắng và thằng hề sặc sỡ kia, dường như bọn họ đặc biệt đến đây để ám sát thiếu chủ Bạch Long Đảo. Hai người kia đúng là to gan, cũng dám trắng trợn ra tay như thế ở trong Hắc Nham Thành, còn có thể ung dung chạy thoát khỏi tay của người phủ thành chủ...
- Hai người kia quả thật lợi hại, một kẻ giết người vô hình, một người khác là Trận Pháp Đại Sư phất tay thành trận, chắc là người có lai lịch lớn. Cổ Nguyệt huynh có đoán được thân phận lai lịch của bọn họ không?
Viên Minh hỏi.
Viêm Minh trộm đi vật phẩm trong túi trữ vật của lão già áo bào đen, đã tạo thành thù hận không nhỏ với thằng hề sặc sỡ kia, nên rất muốn biết lai lịch của hắn để còn đề phòng.
- Viên huynh đừng nói đùa nữa! Ta chỉ là một kẻ buôn tin tức nhỏ trong Hắc Nham Thành, làm sao biết được lai lịch của hai cao thủ kia. Tuy nhiên bọn họ dám làm như thế, chắc hẳn phải có chỗ dựa, có lẽ là một người của Thích Khách Tán Minh.
Cổ Nguyệt nói.
- Thích Khách Tán Minh? Chẳng lẽ là chỉ Tán Minh chuyên làm nhiệm vụ ám sát?
Viên Minh hỏi.
- Viên huynh nói không sai, tuy nhiên đây chỉ là suy đoán của ta mà thôi.
Cổ Nguyệt nói.
- Các tông môn lớn của Nam Cương sẽ cho phép bọn họ tồn tại à?
Viên Minh cảm thấy kinh ngạc hỏi thăm.
Ban đầu, hắn còn tưởng Tán Minh đều làm vài nhiệm vụ săn giết hung thú, thu thập nguyên liệu, hộ vệ vệ sĩ các loại, ngược lại hắn không ngờ còn có Tán Minh công khai nhận nhiệm vụ giết người.
- Các tông môn lớn của Nam Cương đương nhiên không quản được, Thích Khách Tán Minh hành sự bí ẩn. Nếu đắc tội bọn họ, những tông môn kia sẽ tổn thất vô cùng nghiêm trọng. Chỉ cần không bất lợi cho mình, các tông môn lớn lười để ý tới kẻ liều mạng như vậy. Bây giờ thiếu chủ Bạch Long Đảo bị giết, địa điểm còn ở trong Hắc Nham Thành, Bạch Long Đảo sẽ không bỏ qua đâu. Hắc Nham Thành phải bận rộn một trận rồi.
Cổ Nguyệt suy nghĩ một lát, chậm rãi nói.
Viên Minh không lo lắng về điều này, chuyện ở đây vừa kết thúc, hắn sẽ lập tức trở về Bích La Động bế quan mấy tháng. Hắc Nham Thành và Bạch Long Đảo lợi hại thế nào đi nữa, cũng không thể tìm đến trên đầu hắn.
- Viên Minh huynh, tiếp theo chúng ta đi đâu?
Cổ Nguyệt kìm chế cảm xúc, hỏi.
- Ta đã mua được linh tài hàn băng, chuyện dẫn đường dừng ở đây thôi. Tiếp theo, ta tự hành động là được rồi.
Viên Minh suy nghĩ một lát, nói.
- Được, nếu sau này Viên huynh lại tới Phường thị ở Hắc Nham Thành, cần người chỉ dẫn hoặc cần hỏi thăm tin tức, có thể đến Tùng Phong Tửu Tứ ở Tây thị tìm ta, lúc ta không làm việc, cơ bản đều ở đó.
Cổ Nguyệt nói một câu, sau đó vội vàng rời đi.
Thích Khách Tán Minh ra tay ám sát trưởng lão và thiếu chủ của Bạch Long Đảo, đây chính là một tin tức lớn, đáng giá không ít tiền, hắn phải mau chóng bán đi, muộn sẽ không còn ý nghĩa nữa!
Viên Minh nhìn theo Cổ Nguyệt đi xa, tìm một khách sạn vào ở, đóng cửa phòng và vội vàng lấy ra nhẫn trữ vật.
Lúc trước, khi chuyển vật phẩm của lão già áo bào đen, tình hình khẩn cấp nên hắn chưa kịp xem kỹ, bây giờ phải tra xét một lúc.
Hắn vận dụng thần thức tiến vào trong nhẫn trữ vật, sắc mặt không khỏi mừng rỡ.
Lão già áo bào đen thu thập, tàng trữ rất nhiều vật phẩm, thứ được thần thức tra xét được đầu tiên chính là một đống linh thạch hạ phẩm nhỏ, khoảng chừng hơn năm sáu trăm viên, trong đó còn có bảy viên linh thạch trung phẩm, tổng số lượng linh thạch không ngờ hơn một nghìn.
Lúc trước, Viên Minh liều sống liều chết, cộng thêm trùng hợp tìm được người đồng ý trả số tiền lớn mua phù văn của Hắc Mộc đại sư, mới góp được hơn sáu trăm viên linh thạch, trước đây còn thoáng cái xài gần hết. Bây giờ bỗng chốc lại có được số linh thạch gần gấp bội, bảo hắn làm sao không vui mừng, bất ngờ cho được?
Tuy nhiên, cân nhắc đến đối phương là tu sĩ Trúc Cơ kỳ, có nhiều linh thạch như vậy cũng là bình thường.
- Tài sản của Trúc Cơ kỳ quả nhiên phong phú.
Trong lòng Viên Minh thầm nghĩ, sau đó chuyển thần thức nhìn về phía những vật khác.
Bốn món linh tài, một tấm lệnh bài màu đen, một lá cờ nhỏ màu xanh lam lớn bằng bàn tay, một hộp ngọc vuông màu trắng, cùng với hai bình đan dược một lớn một nhỏ.
Bốn món linh tài theo thứ tự là một cái mai màu vàng đất, một khúc linh mộc màu vàng, một quả trứng màu xanh lam lớn bằng nắm tay, một vật màu xám lớn bằng đầu người do vô số sợi nhỏ bó chặt thành.
Tuy không biết là vật gì, nhưng bốn món đồ đều tản ra sóng linh lực không tầm thường, nếu lấy tiêu chuẩn linh tài để phán đoán, đều là linh tài trung phẩm, thậm chí có khả năng còn vượt quá.
- Cái mai màu vàng này thoạt nhìn là mai của một con hung thú rùa nào đó... Linh mộc màu vàng không biết là loại gì. Sau này mình có thể nghiền nát thành bột, thêm vào khi chế tạo thành hương xem hiệu quả thế nào... Quả trứng xanh làm này không biết là trứng của hung thú gì, sóng linh lực mãnh liệt như vậy, đẳng cấp hung thú cũng không thấp. Về phần cuộn sợi màu xám này...
Viên Minh lấy ra cuộn sợi màu xám kia, sờ thấy trong mềm có cứng đầy co dãn, hình như là kén tằm.
Hắn nhặt một sợi màu xám lên kéo, không ngờ kéo không nhúc nhích.
Tu vi của Viên Minh đã đạt tới Luyện Khí tầng chín, pháp lực nhiều lần được tẩm bổ, lực lượng thân thể lại tăng lên rất nhiều, mặc dù không thi triển ra Phi Mao Thuật, vẫn có thể dùng tay không kéo đứt một sợi dây thừng, không ngờ lại không kéo đứt được sợi xám nhỏ này.