Tiên Giả

Chương 291: Đếm bảo bối (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Thằng hề sặc sỡ không để ý tới điều này, khóe miệng nhếch lên hai bên gương mặt, lộ ra một nụ cười vô cùng quỷ dị, nhìn về phía mọi người vây xem bên ngoài và vái chào.

Cảnh tượng này không giống như vừa giết vài tu sĩ, mà là hoàn thành một màn biểu diễn xiếc ảo thuật vậy.

Hơn nữa, hắn hình như rất hưởng thụ cảm giác được đám người đứng xem.

Nhất là, trong ánh mắt phần lớn những người ở đó đầy kinh ngạc và khủng hoảng, trên mặt còn kèm theo vẻ cực kỳ sợ hãi.

Thằng hề sặc sỡ về làm xong động tác vái chào về phía mọi người vây xem, lúc này mới thản nhiên xoay người, giơ một tay lên, lòng bàn tay bắn ra một ánh sáng màu vàng hình con rắn, cuốn lấy pháp khí trữ vật của lão già áo bào đen và Ô Lạp tới.

Bên ngoài Trường Tiên Lâu, Viên Minh nhìn thấy cảnh này, khóe miệng cong lên, lặng lẽ xoay người rời đi, tiến vào trong đám người trên đường.

Thần thức của thằng hề sặc sỡ tiến vào trong hai pháp khí trữ vật, trong nháy mắt nụ cười trên mặt cứng đờ, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc khác thường.

Pháp khí trữ vật của Ô Lạp không có vấn đề gì, nhưng trong túi trữ vật của lão già áo bào đen không ngờ chỉ có mấy chục viên linh thạch, ngay cả một viên linh thạch trung giai cũng không có.

Lão già áo bào đen là tu sĩ Trúc Cơ kỳ lại nghèo như vậy! Từ trước đến nay chưa từng nghe qua.

Thằng hề sặc sỡ nhìn lão già áo bào đen với vẻ hơi thương hại.

- Người của Bạch Long Đảo đều là…

Thằng hề sặc sỡ đột nhiên quát to:

- Quỷ nghèo sao?

Thần thức của hắn hoàn toàn phát ra, bao phủ cả đám người bên ngoài Trường Tiên Lâu.

Trước mắt đám người không kịp tản đi bất chợt tối sầm lại, thần hồn giống như bị trúng phải một đòn nghiêm trọng, một vài người tu vi thấp kém đã ngất đi.

Lúc này, Viên Minh rời xa Trường Tiên Lâu, không bị thần thức của thằng hề sặc sỡ bao phủ, nhưng hắn vẫn cảm ứng được áp bách do thần thức của đối phương mang đến, lại bước nhanh hơn.

Vào lúc này, mặt đất bên cạnh thằng hề đứng hiện ra ánh sáng màu vàng, một nữ tử áo trắng trông cao gầy hiện rõ trong không trung.

Nữ tử này có mái tóc đen như thác nước, đôi chân trần, toàn thân tản ra một khí tức thuần khiết không dính một hạt bụi, đáng tiếc trên mặt là một chiếc mặt nạ ác quỷ dữ tợn, không nhìn thấy được gương mặt thật.

- Ngươi nổi điên cái gì hả? Đội chấp pháp của Hắc Nham Thành sắp tới rồi. Nói nhảm nhiều quá, đi!

Giọng điệu nữ tử áo trắng sốt ruột nói.

Ngón tay ngọc giống như cọng hành của nữ tử áo trắng điểm vào hư không, năm cột ánh sáng màu vàng rơi vào xung quanh mặt đất của hai người.

Từ trong cột ánh sáng màu vàng tuôn ra từng trận văn tổ hợp đan xen vào nhau giống như có sinh mạng vậy, trong giây lát hình thành một pháp trận hình tròn với kích thước chừng một trượng.

Thằng hề sặc sỡ bất đắc dĩ thu hồi lại sự tức giận, lần này buôn bán bị thua thiệt rồi.

Ngón tay của nữ tử áo trắng chớp động, bảy tám viên linh thạch thuộc tính thổ bay ra ngoài, gắn vào các tiếp điểm của trận văn.

Pháp trận màu vàng lập tức phát ra một luồng sóng linh lực mạnh mẽ, nhanh chóng vận chuyển.

- Phất tay thành trận!

Không biết tu sĩ nào trong đám người ngoài cửa hàng kinh ngạc kêu lên thành tiếng.

Phất tay thành trận là một loại tu vi cảnh giới của trận pháp, một pháp trận lớn như khói biển, cần phải nghiên cứu các loại trận đồ trận văn, tìm hiểu hiện tượng thiên văn địa lý, giao tiếp địa mạch linh lực vân vân, là một môn thần thông được công nhận là tối nghĩa khó học nhất của giới tu tiên.

Rất nhiều Trận Pháp Sư khổ cực chuyên tâm nghiên cứu cả đời, cũng chỉ có thể bố trí ra một vài pháp trận nhỏ, hơn nữa mỗi lần bày trận đều cần tốn rất nhiều thời gian, khắc từng điểm trận văn, mười ngày nửa tháng cũng chưa chắc bố trí ra.

Nhưng thế gian rộng lớn, thiên tài xuất hiện vô số, có vài người trời sinh giỏi về trận pháp, lĩnh ngộ đối với pháp trận đạt tới cảnh giới người bình thường khó có thể hiểu được, có thể biến phức tạp thành đơn giản, trong lúc phất tay lợi dụng pháp lực của bản thân bố trí thành một pháp trận.

Trong một vạn người không có nổi một cao nhân như vậy, đều không ngoại lệ là Trận Pháp Đại Sư, nữ tử áo trắng này thoạt nhìn tuổi tác không lớn, không ngờ là một Trận Pháp Tông Sư!

- Đừng đi!

Từ phía xa truyền đến một tiếng gào to giống như tiếng sét đánh, một bóng kiếm màu bạc lao nhanh tới giống như tia sét, xuyên thủng cửa lớn của Trường Tiên Lâu, cũng sắp đến gần pháp trận màu vàng.

Nữ tử áo trắng dường như không nhìn thấy, lại vung tay áo lên.

Từ trong pháp trận màu vàng phát ra ánh sáng màu vàng chói mắt. Thoáng cái, bóng dáng nữ tử áo trắng và thằng hề sặc sỡ bỗng nhiên biến mất.

Bóng kiếm màu bạc xuyên qua cơ thể của hai người, lại chỉ đánh hụt.

Trên bóng kiếm hiện ra ánh sáng màu bạc, một nam tử vạm vỡ mặc áo bào tím hiện ra rõ ràng, chậm rãi hạ xuống đất, sắc mặt tái mét.

Hắn quay đầu nhìn về phía cầu thang của đại sảnh, theo những tiếng bước chân nặng nề vang lên, chấp sự béo Trác Linh Linh từ trên cầu thang chạy nhanh xuống, chạy về phía hắn với vẻ kinh hoàng...

Tuy tu vi của Cổ Nguyệt kém cỏi, nhưng đúng lúc đứng khá xa, không bị thần thức mạnh mẽ của thằng hề sặc sỡ chấn động tới hôn mê.

Sau khi hắn hồi thần, nhìn thấy gương mặt người đàn ông vạm vỡ, lập tức xoay người nói:

- Nam tử vạm vỡ này là người của phủ thành chủ, nhanh...

Cổ Nguyệt đang nói đột nhiên dừng lại, lúc này mới nhận ra không thấy bóng dáng của Viên Minh đâu.

Hắn nhìn xung quanh, vẫn không thấy bóng dáng của Viên Minh, đành phải đỡ đầu đang choáng váng, một mình rời đi.

Những người đứng xem đầu óc còn tỉnh táo khác cũng tản ra, rời xa thị phi.

Không người nào phát hiện trên bùn đất dưới thân lão già áo đen có một lỗ nhỏ.

Những người khác trong Phường thị không biết có chuyện lớn xảy ra, tiếng hô "Quỷ nghèo sao?

kinh thiên động địa kia đã thu hút không ít người tới đây xem náo nhiệt, cục diện hỗn loạn khác thường.

Cổ Nguyệt vội vàng rời đi, hoàn toàn rời xa Trường Tiên Lâu mới bước chậm lại, tìm kiếm Viên Minh.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 54%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)