Tiên Giả

Chương 289: Ám sát (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Trác Linh Linh tươi cười tiễn Viên Minh và Cổ Nguyệt đến cửa nhã phòng, Viên Minh từ chối ý định đối phương tiễn mình ra khỏi lâu.

Hắn không muốn khoa trương như vậy, sẽ khiến cho người khác chú ý.

Hai người đi tới đại sảnh tầng một, đi qua từng hàng kệ hàng, đang định bước ra ngoài cửa, lại phát hiện ngoài cửa ầm ĩ, một đám người từ cửa chính tràn vào.

Dẫn đầu là một người thanh niên mặc trang phục màu trắng, khoảng chừng hai mươi tuổi, gương mặt tuấn tú, tóc lại có màu trắng bạc, môi hơi mỏng, khiến người ta cảm giác có vài phần phù phiếm.

Người thanh niên ôm một thiếu nữ váy đỏ trong lòng, vừa nói vừa cười, không quan tâm tới ánh mắt của mọi người xung quanh.

Thiếu nữ váy đỏ trông dịu dàng, đường cong nóng bỏng, mặc chiếc váy dài mỏng lộ ra hết dáng người lả lướt, toàn thân đều tỏa ra vẻ phong tình quyến rũ mê hoặc lòng người, giống như một bông hoa sen lửa đang nở rộ.

Viên Minh đã gặp không ít nữ tử xinh đẹp, nhưng chưa từng gặp qua người nào xinh đẹp bốc lửa như vậy, không nhịn được nhìn thêm vài lần.

Những người khách khác trong Trường Tiên Lâu cũng vậy, ánh mắt không khỏi tập trung ở trên người thiếu nữ váy đỏ.

Thiếu nữ váy đỏ hình như đã sớm quen được người khác chú ý, không hề để ý dựa vào trong lòng người thanh niên áo trắng, thỉnh thoảng phát ra tiếng cười duyên.

Phía sau hai người còn có bảy tám người trông dáng vẻ như hộ vệ đi theo, chắc là vệ sĩ, mơ hồ vây quanh hai người thanh niên áo trắng.

Trong đám hộ vệ còn có một lão già áo bào đen, phong thái thâm trầm, ánh mắt sắc bén giống như con chim ưng.

- Tu sĩ Trúc Cơ kỳ!

Viên Minh âm thầm kinh ngạc.

Tu vi của người thanh niên áo trắng này chỉ là Luyện Khí kỳ, lại có một hộ vệ là Trúc Cơ kỳ, xem ra thân phận không thể coi thường được.

- Trên ống tay áo những người này thêu hình một con rồng, chắc bọn họ là đệ tử Bạch Long Đảo ở Đông Vực của Nam Cương. Người thanh niên áo trắng kia chắc là Ô Lạp nhi tử của đảo chủ Bạch Long Đảo.

Cổ Nguyệt tiến đến bên cạnh Viên Minh, khẽ nói.

Viên Minh nghe vậy, quan sát người thanh niên áo trắng, mơ hồ cảm giác được trên người hắn tản ra một sóng pháp lực thuộc tính thủy khá tinh thuần.

- Công tử, ngươi xem, ngươi xem, viên bảo thạch kia thật đẹp.

Thiếu nữ váy đỏ nhìn về phía một viên bảo thạch màu lam đặt trên kệ hàng bên cạnh, trên mặt lộ vẻ mong chờ.

- Những thứ này đều là linh tài bình thường, ngươi nhìn trúng thứ gì cứ cầm là được rồi. Lát nữa, ta dẫn ngươi đi lên trên tầng mở mang kiến thức một chút, ở đó mới có bảo vật thật sự.

Người thanh niên áo trắng không để ý cười ha hả nói.

- Đa tạ công tử!

Thiếu nữ váy đỏ lộ vẻ vui mừng, lấy bảo thạch màu lam kia xuống.

- Bao giờ ta có thể phong lưu lắm tiền, hồng nhan đi theo làm bạn như vậy chứ?

Cổ Nguyệt khẽ nói than thở.

Viên Minh không có hứng thú với những tin tức bên lề này của giới tu tiên, thấy mấy người đã đi vào, cửa lớn trống trải, lại định trực tiếp rời khỏi Trường Tiên Lâu.

Kết quả hắn vừa đi tới cửa, một bóng người bước vào Trường Tiên Lâu, đi lướt qua hắn.

Trên thân người này mặc hai màu xám trắng đối xứng nhau, trên mặt bôi màu sặc sỡ, trên đầu đội một cái mũ nhỏ có đầu ngọn trông hơi buồn cười, dưới chân đi hai cái giày có kiểu dáng kỳ lạ, mũi giày vểnh lên, thoạt nhìn giống như chú hề trong gánh xiếc giang hồ.

Trong Phường thị có không ít người ăn mặc kỳ lạ, thằng hề sặc sỡ xuất hiện không khiến cho mấy người quan tâm.

Viên Minh lại dừng bước, quay đầu nhìn về phía người kia.

- Viên huynh, ngươi sao vậy?

Cổ Nguyệt thấy vậy hỏi.

Viên Minh im lặng không nói. Vừa rồi, khi người kia đi lướt qua bên cạnh, tóc gáy của hắn đột nhiên dựng đứng giống như gặp phải con thú lớn gì đáng sợ.

Hắn vận chuyển thần thức trong thức hải, muốn tra xét tình hình của người kia, nhưng do dự một lát vẫn quyết định từ bỏ.

Dùng thần thức tra xét người khác là hành vi rất bất lịch sự, nếu thằng hề sặc sỡ này đúng là nhân vật gì lợi hại, khó tránh khỏi gây họa cho mình.

Thằng hề sặc sỡ không đi dạo trong cửa hàng mà đi thẳng tới đám người Bạch Long Đảo.

- Các hạ là người nào?

Một nam tử hộ vệ vạm vỡ chắn ngang, ngăn cản người này, khẽ quát.

Những hộ vệ khác thấy có người tới gần, đều tập trung tinh thần đề phòng.

- Hì hì...

Thằng hề sặc sỡ phát ra tiếng cười quái dị, không thấy hắn có hành động gì, sáu lưỡi đao ánh sáng kèm theo tàn ảnh bắn ra khỏi ngón tay của hắn, lướt qua cổ của hai hộ vệ đi đầu.

Mãi đến khi máu bắn ra, hai hộ vệ mới kịp phản ứng, nhưng thân thể của bọn họ đã không còn sức lực, người mềm oặt ngã xuống đất.

Sáu lưỡi đao ánh sáng không hề dừng lại, lao tiếp về phía Ô Lạp công tử, đã lập tức đến phía sau lưng hắn.

Ô Lạp công tử đang ôm nữ tử xinh đẹp này, đánh giá một món linh tài, căn bản không ý thức được nguy hiểm bắn tới phía sau lưng.

Mắt thấy hắn cũng bị lưỡi đao ánh sáng màu vàng xuyên thủng cơ thể, rơi vào kết quả tương tự với hai hộ vệ kia, từ bên cạnh phóng tới một tấm lá chắn xanh sẫm lớn bằng mặt bàn, trong giây phút chỉ mành treo chuông đã ngăn cản được sáu tia sáng màu vàng.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 54%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)