Viên Minh nhìn tấm bảng lớn mạ vàng kia.
- Đúng vậy, Trường Tiên Lâu là cửa hàng Trung Nguyên lớn nhất ở Phường thị, chính là sản nghiệp của Trường Xuân Quan hào môn tu tiên ở Đại Tấn, bên trong có rất nhiều hàng hóa đều được đưa trực tiếp từ Đại Tấn tới. Ngoại trừ đắt, không có khuyết điểm gì.
Cổ Nguyệt vừa cười vừa nói.
- Trường Xuân Quan!
Trong lòng Viên Minh thoáng động, lại quan sát cửa hàng trước mắt.
Hắn tu luyện Cửu Nguyên Quyết không phải là công pháp bí truyền do Trường Xuân Quan cung cấp cho đệ tử tinh anh sao?
Xét về hiệu quả tu luyện, quả thật bất kỳ một môn công pháp nào của Bích La Động đều không thể so sánh được, bằng không với tư chất của hắn, bây giờ đừng nói là Luyện Khí kỳ tầng chín, cho dù tầng bốn tầng năm cũng khá miễn cưỡng.
Cộng thêm tông này có quan hệ thân thiết với hoàng thất Đại Tấn, cùng với mở cửa hàng đến tận Nam Cương, một từ "hào môn" này cũng hoàn toàn xứng đáng.
- Đúng rồi, nghe nói Viên huynh từ Trung Nguyên tới, hẳn nghe nói qua về Trường Xuân Quan?
Cổ Nguyệt hình như nghĩ tới điều gì, hỏi.
- Dường như là một môn phái đạo giáo của Đại Tấn.
Viên Minh lập lờ nói.
- Viên huynh quả nhiên có kiến thức uyên bác. tôn giáo của Trung Nguyên lấy đạo, phật, nho đứng đầu. Trường Xuân Quan là đạo giáo chính thống, giỏi về luyện đan và phù lục. Đan dược và phù lục trong Trường Tiên Lâu hơn xa bất kỳ tông môn nào ở Nam Cương, Viên Minh huynh ngoại trừ linh tài ra, nếu có hứng thú, lát nữa cũng có thể xem.
Cổ Nguyệt nói.
- Được.
Viên Minh đáp một tiếng, trong đầu suy nghĩ.
Đan dược vốn là thứ hắn cần. Về phần phù lục là vật dùng một lần, tuy sử dụng khá thuận tiện, nhưng một tờ phù lục sơ cấp hạ giai cũng cần tối thiểu một hai linh thạch cấp thấp, vốn không phải là thứ nằm trong phạm vi hắn có thể suy nghĩ tới.
Tuy nhiên lúc này đã khác, bây giờ hắn có hơn sáu trăm linh thạch, đương nhiên vẫn tự tin hơn.
Hai người một trước một sau đi vào Trường Tiên Lâu, một đại sảnh khá khí thế đập vào mắt, đủ có thể chứa trăm người cũng không chật chội, trong cửa hàng trang trí đại khái giống với cửa hàng khác, kệ hàng mọc lên như rừng, phía trên bày đủ loại hàng hóa.
Lúc này, trong đại sảnh có không ít khách, các nơi đều có tiếng nói chuyện, tiếng trả giá, náo nhiệt khác thường.
Ánh mắt Viên Minh nhìn lướt qua kệ để hàng, cơ bản đều là linh tài, không nhìn thấy đan dược và phù lục mà Cổ Nguyệt đã nói.
- Trường Tiên Lâu cộng có năm tầng, mỗi tầng bán vật phẩm khác nhau, tầng một bán linh tài, đan dược và phù lục kinh doanh ở tầng hai và tầng ba. Về phần tầng bốn, nghe nói là nhã gian chuyên tiếp đón khách quý, phải được bọn họ đặc biệt mời mới lên được.
Cổ Nguyệt nhìn ra được nghi ngờ của Viên Minh nên giải thích, lúc nói đến tầng bốn, vẻ mặt đầy mong chờ.
Viên Minh gật đầu, đi xuyên qua các kệ để hàng bên trong để tìm kiếm.
Trường Tiên Lâu cũng phân loại trưng bày linh tài dựa theo thuộc tính ngũ hành. Hắn rất nhanh đã đi tới nơi bán linh tài thuộc tính thủy, sau khi tìm kiếm một lúc, cuối cùng nhìn thấy trên đỉnh một cái kệ cách đó không xa bày một hộp đá màu xanh gần như trong suốt, bên trong đặt một viên hàn ngọc màu trắng lớn bằng ngón cái, hơi lạnh ép người, cách cái hộp vẫn có từng hơi lạnh tản ra.
- Băng Phách Thạch! Linh tài trung phẩm hàng thật giá thật đấy!
Trong mắt Viên Minh thoáng kích động.
Không chờ Viên Minh đi tới, một người hầu mặc trang phục màu xanh đi tới, ánh mắt nhìn lên người Viên Minh, tươi cười nói:
- Hai vị khách quan cần loại linh tài gì? Trường Tiên Lâu ta có rất nhiều hàng giá rẻ vật đẹp, tuyệt đối sẽ khiến cho hai vị rời đi được vui vẻ.
- Ta muốn tìm mấy linh tài, tốt nhất là trung phẩm trở lên, nếu có đan dược và phù lục tốt, cũng có thể lấy tới xem thử.
Viên Minh thản nhiên mở miệng nói.
Lần này, Viên Minh nói tiếng Trung Nguyên, mở miệng nói lưu loát khẩu âm Đại Tấn ở Trung Nguyên tiêu chuẩn, làm cho Cổ Nguyệt cảm thấy kinh hãi.
Hắn làm nghề bán tin tức ở Hắc Nham Thành này, đương nhiên có thể nghe hiểu tiếng Trung Nguyên, cũng có thể nói được vài câu, nhưng không có cách nào nói chuyện lưu loát như vậy.
Mấu chốt nhất là thứ Viên Minh vừa mở miệng yêu cầu rõ ràng giọng điệu còn lớn hơn lúc mới gặp. Phải biết, chỉ linh tài trung phẩm bình thường đã đáng giá mấy chục linh thạch, đan dược tạm thời không nói tới, tu sĩ Luyện Khí kỳ bình thường không có khả năng dùng được phù lục.
Những thứ đó, nếu quả thật mua đủ, dù sao cũng phải mấy trăm linh thạch?
- Hóa ra quý khách tới từ Đại Tấn, có phần tiếp đón không được chu đáo rồi. Mời ngài rời bước tới nhã gian tầng bốn, ta sẽ đi mời chấp sự đại nhân.
Người hầu mặc trang phục màu xanh vốn cảm thấy Viên Minh mặc trang phục Đại Tấn, cử chỉ không tầm thường, nghe hắn nói chuyện càng hưng phấn hơn, có vẻ vô cùng nhiệt tình, cũng dùng tiếng Trung Nguyên trả lời.
Tiếp đó, hắn gọi một nữ hầu khác tới tiếp đón hai người Viên Minh, bản thân nhanh chân rời đi.
Viên Minh và Cổ Nguyệt một trước một sau, đi theo nữ hầu lên cầu thang bên cạnh, đi tới tầng bốn.
Giống như lời Cổ Nguyệt nói, tầng hai và tầng ba là nơi buôn bán đan dược và phù lục, cầu thang tầng năm bị một cánh cửa sắt khóa lại, hỏi thăm người hầu mặc trang phục màu xanh được biết chỉ có tu sĩ Trúc Cơ kỳ mới có khả năng bước vào chỗ đó.
Chỗ tầng bốn được ngăn thành từng phòng đơn, bên trong phòng bố trí rất sang trọng, đồ dùng, bánh trà đều được chuẩn bị chu đáo, khiến người ta cảm giác rất thoải mái.
Nữ hầu từ thu xếp cho hai người xong, lại đưa lên hai chén linh trà màu hồng nhạt, sau đó từ biệt ra ngoài.
- Liệt Dương Trà? Đây là sử dụng Liệt Dương Thảo mọc ở gần miệng núi lửa pha chế thành linh trà, uống có tác dụng rèn luyện kinh mạch, tập trung tinh thần tĩnh khí, hôm nay ta nhờ Viên huynh mới được dùng đấy.
Cổ Nguyệt nâng chén trà lên, uống một hơi cạn sạch, trên mặt lộ vẻ say mê.
Viên Minh cũng bưng lên uống một hớp nhỏ, một dòng nước ấm từ cổ họng tiến vào tạng phủ, lập tức khuếch tán ra toàn thân.
Hắn chỉ cảm thấy giống như được ngâm nước nóng trong mùa đông, toàn thân ấm áp, thoải mái nói không nên lời, cũng may mắn mình thông minh thay đổi quần áo. Trước đây ở Bích La Động, cảm giác uất ức khi bị người khác phân biệt đối xử vì là thân phận người Trung Nguyên cũng theo đó tiêu tan.
Nơi đây, vẫn là thân phận của người Trung Nguyên sử dụng tốt!