Tiên Giả

Chương 285: Thân phận của người trung nguyên (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Ánh mắt Viên Minh chuyển từ linh thạch trung phẩm trong tay nam tử vạm vỡ đầu trọc kia, nhìn về phía hai miếng ngọc màu đen, hơi giật mình, không hiểu.

- Xem ra tiểu hữu mới lần đầu tiên đi ra giao dịch phù văn?

Lão già gầy gò thử hỏi một câu.

- Khụ, lúc trước quả thật chưa từng giao thiệp với phương diện này.

Viên Minh ho nhẹ một tiếng, có chút lúng túng nói.

- Ha ha, không sao, con người luôn có lần đầu tiên. Đây là Minh Phù Ngọc Bản, là vật chuyên dùng để ghi lại phù văn, nhưng ghi chép quá trình khởi đầu và hướng đi của phù văn có thể cung cấp cho người ta lập tức kiểm ta và sử dụng, các hạ chỉ cần tập trung một tia pháp lực ở đầu ngón tay, phác họa phù văn lên đó là được.

Lão già gầy gò cười ha hả nói, cho Viên Minh một ánh mắt khích lệ, trong lòng lại mừng thầm, đã chính thức phán định Viên Minh là con cháu vô tích sự len lén lấy phù văn hiếm có trong gia tộc đi bán.

Dù sao mỗi phù văn hiếm có tồn tại, đều là kết quả đoạt tạo hóa thiên địa, nằm ở trong tay một vài tông môn cổ xưa và gia tộc tu chân, liên quan đến pháp khí pháp bảo thậm chí uy năng của phù lục, thuộc về vật truyền thừa, sẽ không có người nào tùy tiện lấy ra đổi lấy linh thạch, đầu cơ kiếm lợi hết.

Viên Minh nghe vậy, giơ tay nhận lấy miếng ngọc màu đen, làm theo lời lão già nói, ngưng tụ pháp lực ở đầu ngón tay, phác họa phù văn Thính Phong lên trên một miếng Minh Phù Ngọc Bản trong đó.

Chỉ thấy miếng ngọc nhìn vốn đen như mực không có gì đặc biệt, lúc đầu ngón tay của Viên Minh chạm đến, phát ra một điểm sáng trắng, cũng di chuyển theo ngón tay Viên Minh, khi ngón tay rời đi, trên miếng ngọc lưu lại một tia sáng trắng nhìn khá giống phù văn phức tạp cũng lóe lên rồi biến mất, miếng ngọc theo đó trở lại như lúc đầu, giống như chưa từng có gì xảy ra.

Hắn vừa vẽ xong, lão già lập tức cướp lấy miếng ngọc, rót vào pháp lực, trên miếng ngọc bất chợt lại phát ra một điểm trắng, tiếp theo phác họa ra một phù văn phức tạp rồi lóe lên và tắt, tất cả quá trình phác thảo, thậm chí tốc độ đều không khác với ngón tay Viên Minh vẽ trước đó.

- Tuyệt, quả thật tuyệt không thể tả...

Vẻ mặt lão già như mê như say, vừa nói chuyện vừa giơ tay mô phỏng trong không trung, dáng vẻ như mất hồn mất vía.

Trong lòng Viên Minh thầm cảm thấy kỳ lạ, bất chợt không do dự nữa, lưu loát phác thảo phù văn Huyễn Ảnh lên trên một miếng Minh Phù Ngọc Bản khác, đưa cho lão già.

- Không sai, không sai! Lão phu Hỏa Luyện ta thấy tiểu hữu rất lạ mặt, chắc là tu sĩ đi du lịch mới đến Phường thị Hắc Nham Thành này?

Hỏa Luyện cầm hai miếng Minh Phù Ngọc Bản trong tay yêu thích không buông tay vuốt ve một lát, lúc này mới cười nhìn Viên Minh nói.

- Tại hạ là Viên Minh, quả thật là lần đầu tiên đến thăm Hắc Nham Thành.

Viên Minh nói.

- Tên không tệ, rất phù hợp với một khí chất Luyện Khí Sư. Cố gắng nỗ lực, ngày khác nhất định sẽ có thành tựu không thể đo đếm! Nếu chuyện chế tạo pháp khí không vội, chờ sau khi ngươi nghĩ xong lại tới tìm ta bất cứ lúc nào cũng được.

Hỏa Luyện đạt được hai tâm nguyện trong một ngày, tâm trạng rất tốt nói.

- Đa tạ tiền bối nâng đỡ, vậy tại hạ cáo từ trước.

Viên Minh nhận lấy sáu viên linh thạch trung phẩm từ trong tay nam tử vạm vỡ đầu trọc, đang muốn đứng lên từ biệt. Nhưng đi một đoạn, hắn đột nhiên nghĩ tới điều gì, dừng bước và quay đầu lại nói:

- Hỏa Luyện tiền bối, ngươi chưa từng thấy qua hai phù văn này? Ngươi làm sao phân biệt được chúng là thật hay giả? Chẳng lẽ ngươi không lo có người cầm một phù văn được vẽ loạn lừa ngươi à?

Lúc này, tâm tư của Hỏa Luyện lại chìm đắm ở trong hai miếng ngọc màu đen, hoàn toàn không nghe được câu hỏi của Viên Minh.

- Cái này thì không cần lo lắng, phù văn được đại đạo thiên địa nuôi dưỡng thành, người có đầy đủ kiến thức về phù văn, cho dù là phù văn xa lạ cũng có thể cảm ứng được có linh vận trong đó, thật hay giả, vừa nhìn sẽ biết.

Nam tử vạm vỡ đầu trọc giải thích thay hắn.

- Thì ra là thế.

Viên Minh dường như suy nghĩ tới điều gì, từ biệt rời đi.

...

Cổ Nguyệt vốn ngồi xổm ở bên cạnh, trong miệng ngậm cọng cỏ, vô cùng buồn chán nhìn người qua lại trên đường. Vừa nhìn thấy Viên Minh đi ra khỏi cửa hàng, hắn lập tức ném cọng cỏ trong miệng đi, đứng dậy bước tới đón.

Hắn không hỏi thăm Viên Minh đi vào trong cửa hàng làm gì, chỉ theo bản năng cảm giác được tâm trạng của Viên Minh không tệ, vậy là đủ rồi.

Bọn họ làm nghề này, “lão bản thuê mình "Lão bản" hài lòng, đương nhiên không thiếu lợi ích của mình. Dù sao nhìn Viên Minh khôn khéo nhưng làm việc vẫn đứng đắn.

Không chờ Cổ Nguyệt mở miệng, Viên Minh đột nhiên hỏi:

- Tiếp theo, có phải ngươi sẽ dẫn ta đi tới cửa hàng Trung Nguyên không?

- Chúng ta đi tới cửa hàng Trung Nguyên trước, nếu không thích hợp, lại đi nơi khác cũng không muộn.

Cổ Nguyệt gật đầu nói.

- Ở đây có thể có chỗ nào mua được trang phục Trung Nguyên không? Ngươi dẫn ta đi xem thử.

Viên Minh lại hỏi.

Cổ Nguyệt nghe vậy thì cảm thấy khó hiểu, nhưng vẫn theo lời dẫn Viên Minh tới một xưởng trang phục gần đó. Viên Minh bảo Cổ Nguyệt chờ một lát, sau khi đi vào một lát, lúc đi ra đã đổi thành trang phục của người Trung Nguyên.

- Chà chà, Viên huynh mặc trang phục này, nếu không ai nói cho ta biết, ta thật sự sẽ nghĩ ngươi là một công tử thế gia nào đó đến từ Đại Tấn đấy!

Cổ Nguyệt thấy vậy, tặc lưỡi lấy làm kỳ lạ.

- Đi thôi.

Viên Minh mỉm cười, không giải thích thêm.

Cổ Nguyệt nói thật ra không sai, hắn mặc như vậy, quả thật là trang phục phù hợp với thân phận hắn trong trí nhớ của hắn khi ở Đại Tấn ra ngoài du ngoạn.

Về phần tại sao phải làm như thế, bản thân hắn cũng không nói rõ được, có thể lâu ngày không về nhà, muốn ở chỗ này gửi gắm một phần tưởng niệm, đồng thời cũng cân nhắc, nếu người Trung Nguyên đi dạo trong cửa hàng của người Trung Nguyên, có lẽ sẽ dễ hơn.

Hai người tiếp tục đi về phía trước, nửa khắc sau dừng lại ở trước một cửa hàng.

Đây là cửa hàng lớn, cao năm tầng, ngói xanh tường vàng, mái cong có hình con thú, thoạt nhìn vô cùng khí thế, trên cánh cổng lớn rộng rãi của cửa hàng có treo một tấm biển mạ vàng cực lớn, trên đó viết ba chữ lớn Trường Tiên Lâu, khách ra vào cửa hàng nối liền không dứt.

- Chính là chỗ này à?

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 54%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)