Cổ Nguyệt chú ý thấy động tác của Viên Minh, cũng nhìn sang, nói:
- Viên huynh muốn mua pháp khí sao? Cửa hàng pháp khí nhà này đúng là tương đối nổi danh ở Đông thị.
- Ồ, nổi danh thế nào?
Viên Minh hỏi.
- Pháp khí của nhà này có phẩm chất tương đối tốt, tuy đều là pháp khí hạ phẩm lại được rất nhiều tu sĩ cấp thấp hâm mộ tiếng tăm đến. Nếu đạo hữu muốn có pháp khí trung phẩm trở lên, ở đây không có cách nào thỏa mãn được ngươi.
Cổ Nguyệt nói.
- Cửa hàng pháp khí này có một vị Luyện Khí Sư trấn giữ, người này hơi kỳ lạ, chế luyện từng món pháp khí đều có thể nói là thượng giai, thậm chí còn tiếp nhận khách định hàng. Nhưng người này có một quy định, đó là chỉ chế luyện pháp khí hạ phẩm.
Thấy Viên Minh lộ ra vẻ mặt khó hiểu, Cổ Nguyệt tiếp tục giải thích.
- Ồ, không ngờ có Luyện Khí Sư như vậy.
Viên Minh không hiểu.
Theo hiểu biết của hắn về luyện khí, hồn lực và pháp lực của tu sĩ Trúc Cơ kỳ đủ để rót vào phù văn pháp khí trung phẩm, không ngờ người này không thử chế luyện ra pháp khí trung phẩm.
Phải biết rằng, giá của phần lớn pháp khí hạ phẩm vào khoảng bốn mươi tới sáu mươi viên linh thạch, pháp khí trung phẩm lại cao tới năm sáu trăm linh thạch, gần như tăng gấp mười lần. Cho dù chế luyện pháp khí trung phẩm có chất lượng kém một chút, bán ra ba bốn trăm linh thạch một cái, tuyệt đối không thành vấn đề. Chẳng lẽ người này không muốn kiếm tiền?
- Hì hì, ta nghe nói vị Luyện Khí Sư này cực kỳ si mê khắc phù văn, suốt ngày nghiên cứu, chậm trễ luyện khí nắm giữ các bước khác, lúc này mới dứt khoát chỉ chế luyện pháp khí hạ phẩm.
Cổ Nguyệt nói.
Viên Minh chậm rãi gật đầu, luyện khí là công việc tinh tế, bốn bước đi bất kỳ một bước nào có chút sai lầm, đều có thể dẫn đến luyện khí thất bại, độ khó chế luyện pháp khí hạ phẩm quả thật không bằng pháp khí trung phẩm.
- Phù văn này lại mua bán thế nào?
Hắn hỏi.
Viên Minh từ trong bản chép tay của Hắc Mộc đại sư nhận được bốn mươi mấy phương pháp khắc phù văn, đáng tiếc bị giới hạn bởi tu vi, bản thân không có cách nào rót linh, tạm thời đều không sử dụng được những phù văn này.
Nếu cửa hàng pháp khí này thu mua phù văn, cho giá không thấp, hắn không ngại bán ra. Để cho chủ quán sao chép phù văn, mình còn có thể phong phú thêm túi trữ vật.
Trước mắt, hắn thật ra không chỉ cần linh tài hàn băng, hắn còn thiếu vài nguyên liệu cần thiết để chế tạo mặt nạ Thiên Cơ. Nếu muốn tham gia Bạch Lộc Khâu Hội Minh vào nửa năm sau, không chỉ đơn giản cần chuẩn bị pháp khí, đan dược cũng phải chuẩn bị. Những thứ này, mỗi thứ đều cần linh thạch. Hơn nữa, sau khi hắn tới đây mở rộng tầm mắt, mới cảm nhận được vật giá tu tiên đúng là không có giới hạn.
- Ta không quá quen với chuyện này, chỉ biết là phù văn là vật báu của Luyện Khí Sư và Phù Lục Sư, phần lớn phù văn hiếm có đều không muốn lấy ra. Mấy ngày trước đây, ta nghe nói có người dùng một phù văn đổi lấy một trăm viên linh thạch.
Cổ Nguyệt suy nghĩ một lát mới nói.
- Một trăm linh thạch!
Trong lòng Viên Minh mừng thầm.
Hắn biết phù văn có giá trị không thấp, không ngờ lại đáng giá nhiều linh thạch như vậy. Hắn tích góp cả ngày lẫn đêm lâu như vậy, cũng chỉ mới có bảy mươi linh thạch.
Trên bản chép tay của Hắc Mộc lại ghi chép tới bốn mươi lăm tấm phù văn!
Viên Minh lập tức bảo Cổ Nguyệt ở bên ngoài chờ, một mình bước vào cửa hàng pháp khí.
Trong cửa hàng không có khách, chỉ có một nam tử vạm vỡ đầu trọc ngồi ở phía sau quầy, đang cầm một quyển sách dày đọc say sưa, thỉnh thoảng phát ra một hai tiếng cười khúc khích.
Đại hán này trông lưng hùm vai gấu, trên gương mặt đầy vẻ dữ tợn, nói là tội phạm chặn đường cướp bóc, cơ bản không có người nào sẽ nghi ngờ. Không ngờ người trông hung ác ngang ngược như vậy lại cầm một quyển sách vùi đầu đọc, cảnh tượng này đúng là kỳ quái nói không nên lời.
Vẻ mặt Viên Minh có chút khác thường, người này không phải là vị Luyện Khí Sư kia chứ? Đúng là một người kỳ quái.
- Khách quan cần mua pháp khí à? Cửa hàng ta chỉ bán ra pháp khí hạ phẩm, xin thứ lỗi.
Thấy có khách đến, nam tử vạm vỡ đầu trọc vội vàng bỏ quyển sách trong tay xuống, đứng dậy tiếp đón.
Viên Minh không nói ra chuyện bán phù văn, bước thong thả tới trước kệ để hàng bên cạnh.
Trên kệ đều là các loại pháp khí có hình dáng bình thường như đao, kiếm, roi, thương vân vân, kiểu dáng tương đối thô ráp, trước rộng sau hẹp, trên thiên dưới lệch, thoạt nhìn giống như thợ rèn có tay nghề vụng về chế tạo ra.
Nhưng trên những pháp khí khó coi này đều chảy xuôi một chút ánh sáng lạnh, khiến người ta không dám xem thường.
- Có thể thi triển thuật pháp thử không?
Viên Minh cầm lấy một thanh trường kiếm màu đỏ như lửa, hỏi.
- Đương nhiên là được rồi.
Nam tử vạm vỡ đầu trọc hào phóng nói.
Viên Minh vận dụng pháp lực rót vào trong đó, thanh trường kiếm màu đỏ phát ra tiếng kiếm reo trong trẻo, ánh kiếm hơn một thước bắn về phía trước, không ngừng co duỗi.
Hắn thi triển Khu Vật Thuật, trường kiếm màu đỏ bay khỏi bàn tay của hắn, chậm rãi vòng qua xung quanh với tốc độ càng lúc càng nhanh.
- Đi!
Hắn bấm tay điểm ra, trường kiếm màu đỏ đâm về phía một tảng đá xanh trong gốc của cửa hàng. Trên tảng đá lớn này đầy lỗ thủng, chém vết, hiển nhiên là dùng cho khách kiểm tra binh khí.
Một tiếng "Phụt" vang lên, trường kiếm màu đỏ dễ dàng đâm vào tảng đá lớn, ngập tới chuôi.
Viên Minh rút trường kiếm ra, mũi kiếm trơn bóng như lúc ban đầu, không có một vết xước nào.
- Kiếm tốt!
Hắn thầm khen một tiếng.
Những vũ khí này xấu thì xấu, nhưng bất kể là chất liệu hay phù văn khác bên trong đều không tệ, chẳng trách Cổ Nguyệt nói pháp khí hạ phẩm trong cửa hàng này đều là tinh phẩm.
Từ sau lần trước cứu vợ con của Cáp Cống, trong lòng Viên Minh đã lập ra quy định tu tiên cho mình: Không đủ thực lực không thể can thiệp vào.
Bây giờ, trong quy định tu tiên này lại phải thêm một điều: Chọn pháp khí không thể chọn loạn.
- Đạo hữu đúng là ánh mắt cao minh. Tháng trước, gia sư đắc ý chế tạo ra thanh Hỏa Trùy Kiếm này, bên trong trộn lẫn một viên Hỏa Đồng Tinh, còn khắc phù văn Phá Giáp, lực công kích mạnh mẽ, chỉ cần sáu mươi viên linh thạch.
Nam tử vạm vỡ đầu trọc giới thiệu.
- Chỉ kiếm lời của ngươi có năm linh thạch.
Nam tử vạm vỡ đầu trọc thấy Viên Minh không nói lời nào, cho rằng hắn chê đắt, lại bổ sung.
Hỏa Đồng Tinh là linh tài trung phẩm, một viên lớn bằng quả trứng gà đã cần năm mươi linh thạch, cộng thêm những nguyên liệu khác, chẳng phải sẽ lỗ vốn sao?
Viên Minh không vạch trần lời nói dối của nam tử vạm vỡ, đặt trường kiếm lại trên kệ để hàng, nói:
- Chuyện mua kiếm nói sau, ta thấy biển ở bên ngoài, quý cửa hàng thu mua phù văn à?
- Không sai, các hạ có à?
Nam tử vạm vỡ đầu trọc sửng sốt, sau đó nói.
- Đương nhiên, không biết các ngươi cần loại phù văn gì? Giá cả thế nào?