Tiên Giả

Chương 28: Cứ làm như thế (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Viên Minh trừng mắt hét lớn, thôi động uy lực của Phi Mao Thuật tới cực hạn, tức, cơ bắp hai cánh tay phồng lên, thoáng chốc tráng kiện thêm mấy phần, đồng thời hai tay vặn mãnh liệt vặn một cái.

Tiếng rắc rắc vang lên. Xương cổ con hồ ly què chân bị cứng rắn bẻ gãy, đầu lệch qua một bên.

Đúng lúc này, con hồ ly còn lại, từ phía sau lưng Viên Minh, cắm đầu lao tới kéo theo một luồng gió mang mùi tanh hôi.

Viên Minh vội vàng xoay người né tránh, nhưng bả vai hắn vẫn bị hồ trảo đánh trung, lớp da vượn cứng cỏi bên ngoài bị vách mấy vết thương kéo dài, máu tươi ròng ròng chảy ra.

Viên Minh chỉ thấy bả vai đau đớn dữ dội, nhưng tay hắn không ngừng chút nào, cơ thể quay tít một vòng, chân phải như rìu chiến văng đi, kéo theo tiếng xé gió, hung hăng đá vào eo con hồ ly.

Rầm!

Con hồ ly xanh bị đá văng ra ngoài, nặng nề đụng vào một gốc đại thụ rồi ngã trên mặt đất.

Hồ ly mau chóng trở mình dậy, chỗ eo bị đá có vẻ không bị thương, nhưng mấy vết thương trên người vốn chưa kịp liền miệng lại lần nữa chảy ra không ít máu tươi.

Có lẽ vì mất máu quá nhiều, con hồ ly xanh này đi lại có phần bất ổn, cặp đồng tử màu lục tối gắt gao nhìn chằm chằm vào Viên Minh. Viên Minh không chút yếu thế đối mặt, đồng thời xiết chặt nắm đấm, miệng gầm gừ mấy tiếng trầm thấp.

Sau mấy nhịp thở, con hồ ly xanh đột nhiên xoay người chạy về phía xa xa, chỉ thoáng chốc đã biến mất trong rừng.

Viên Minh thở phào một hơi, thả lỏng sắc mặt căng cứng, lắc lắc mạnh chân phải hơi sưng đau.

Con hồ ly xanh này có thực lực vượt quá xa dự đoán của hắn, thân thể lại rất cứng cỏi, nếu không phải trước đó nó đánh với con Mưu Miêu màu vàng để rồi bị thương, hắn bất luận thế nào cũng không có khả năng đắc thủ.

Dù vậy, bản thân hắn mới rồi thực ra cũng không chắc chắn một trăm phần trăm là có thể đối phó với con hồ ly xanh thứ hai, nếu nó thực sự dốc sức liều mạng đánh với hắn, thắng bại thế nào vẫn rất khó nói.

Đương nhiên Viên Minh cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần đấu với nó tới cùng, hắn không có ý định buông tha thi thể con hồ ly xanh.

Đúng như câu ‘Đường hẹp đụng nhau, kẻ liều thắng(2)’, rốt cuộc con hồ ly xanh kia lại sợ chiến mà bỏ chạy.

Viên Minh xử lý qua loa vết thương trên vai một chút, ngăn máu chảy tiếp, xong mới treo thi thể con hồ ly lên một cây nhỏ cạnh đó, đoạn lấy ra một thanh cốt đao cắt cổ họng nó.

Máu hồ ly đỏ thẫm ròng ròng chảy ra được hắn dùng túi trữ máu thu lấy, rất nhanh đã thu được hơn nửa túi mà máu hồ ly vẫn đang không ngừng chảy xuống.

- Nhìn xu thế này, máu một con hồ ly xanh đã rót đầy được túi này, mình còn đi săn giết hung thú khác thế nào nữa?

Viên Minh tự mình lẩm bẩm, trong mắt toát ra vẻ nghi ngờ.

Bằng vào kinh nghiệm và thân phận của Hô Hỏa trưởng lão, không thể không tính tới vấn đề này mới phải.

- Chẳng lẽ túi này có chỗ nào đó đặc biệt?

Viên Minh đảo mắt nhìn vào đồ văn cổ quái màu máu trên mặt túi da, trong lòng chợt động, tức, một ý niệm xuất hiện trong đầu.

Hắn duỗi hai ngón tay ra điểm lên đồ văn màu máu, đồng thời vận chuyển pháp lực từ đan điền, thông qua hai ngón tay, từ từ rót vào trong đồ văn.

Đồ văn kia lập tức chuyển màu đỏ tươi, cả túi da tỏa ra một vầng hào quang mờ mờ màu máu, còn máu hồ ly trong túi ào ào lưu động, giống như có một bàn tay vô hình đang khuấy động.

Điều khiến Viên Minh không tưởng tưởng nội chính là quá nửa túi máu hồ ly lại dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được, không ngừng giảm đi, trước sau chỉ có mấy nhịp thở thôi mà máu hồ ly đã biến mất hơn nửa.

Chỗ máu hồ ly còn lại trông tươi thêm nhiều, đồng thời mùi máu tanh càng trở nên nồng đậm.

- Túi này quả nhiên không phải vật tầm thường, đây là đang tinh lục máu thú bên trong!

Viên Minh lộ vẻ vui mừng, tiếp tục vận chuyển pháp lực, cẩn thận từng chút rót vào trong túi da.

Đúng vào thời khắc này, đột nhiên bên trong túi da có một tiếng ‘phốc’ nhỏ vang lên, giống như pháp lực rót vào phá vỡ một cánh cửa nào đó, tức, sau đó mặt ngoài túi da tỏa những tia sáng trắng mờ, hình thành một vầng hào quang không ngừng xoay quanh túi.

Từ trong vầng hào quang, một lực hút rất mạnh phóng ra, bao phủ quanh miệng vết thương trên cổ con hồ ly.

Rào rào!

Một lượng lớn máu hồ lý phun ra, bất ngờ là không rớt ra ngoài giọt nào mà toàn bộ đều rơi vào trong túi da.

- Túi này lại còn có khả năng tự động hút máu thú?

Viên Minh thoáng trợn mắt kinh ngạc, xong rất nhanh khôi phục lại vẻ bình tĩnh.

Loại túi da trữ máu này có năng lực tự thu máu thú cũng không kỳ quái, nếu cứ treo thú lên cây rồi chờ, không chỉ khiến hiệu suất thu thập máu thú thấp mà chỉ lơ là sẽ có một lượng máu lớn bị lãng phí. Bích La Động làm một tông môn, nếu như đã có nhu cầu với loại máu thú này, không thể không tính đến vấn đề này.

Chỉ có điều không biết do vô tình hay cố ý mà Hô Hỏa trưởng lão từ đầu tới cuối không đả động tới chuyện này.

Theo giọt máu cuối cùng trong thân hồ ly bị hút ra, quá trình tinh luyện trong túi cũng kết thúc. Tất cả huyết thú biến thành một đoàn máu óng ánh lớn chừng nắm đấm, yên lặng nằm trôi nổi trong túi.

Dù vô cùng yếu ớt nhưng vẫn có thể cảm nhận được rung động pháp lực nhè nhẹ tỏa ra từ đoàn máu kia.

- Xem ra ta đoán không sai, con hồ ly xanh này đúng là hung thú có thể thu nạp linh khí thiên địa để cường kiện bản thân.

Trong lòng Viên Minh có kết luận, cũng không định ở đây lâu, lập tức xách thi thể con hồ ly xanh lên, lui về phía khe núi, rất nhanh đã tới rìa khe núi.

Ngay lúc này, tiếng chạy thành đoàn xen lẫn tiếng thở hổn hển từ phía sau truyền đến.

Viên Minh tung người treo lên một gốc đại thụ, đưa mắt nhìn về phía sau, đột nhiên đồng tử co lại.

- Không ổn, đám hồ ly xanh này lại sống thành đàn!

Viên Minh vội xuống đất, tung người nhảy vào khe núi, bóng người thoáng cái đã chìm vào sương mù dày đặc.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 54%👉

Thành viên bố cáo️🏆️