Sau khi Viên Minh rời khỏi Hắc Hỏa Các, đi dạo xung quanh một vòng, quả nhiên phát hiện ra cửa hàng do Bách Độc Quật, Thú Vương Phái, Thanh Nham Hội mở, tất cả đều tập trung ở khu phố này. Hắn đã có hiểu biết sơ bộ về tình hình ở đây.
Thanh Nham Hội lấy thương hội làm căn cơ của tông môn, mở cửa hàng có quy mô lớn nhất trong năm tông, đồ buôn bán tương đối tạp, bán linh tài các loại trình độ để thu hút các tu sĩ qua lại.
Cửa hàng của Bách Độc Quật bán các loại vật kịch độc, cùng với độc trùng quý giá.
Về phần Thú Vương Phái là tông môn luyện thể, bán vài linh dịch, đan dược ngâm luyện thân thể vân vân, quy mô nhỏ nhất.
Viên Minh cảm thấy hứng thú nhất là vật kịch độc của Bách Độc Quật, cùng với đan dược luyện thể của Thú Vương Phái, nhưng trong túi eo hẹp, nếu chuyến này đến tìm kiếm linh tài hàn băng, đương nhiên phải cố gắng tìm được vật ấy trước, cái khác chỉ có thể sau này lại tính sau.
- Gần đây chỉ lo nghiên cứu lư hương, chờ những chuyện trước mắt xong, phải nghĩ cách kiếm thêm ít linh thạch mới được.
Trước khi hắn tới Phường thị này, còn chưa ý thức được linh thạch quan trọng như vậy, bây giờ đến đây mới phát hiện ra, bất kỳ vật gì cũng được định giá bằng linh thạch, linh thạch không chỉ có thể mua được các loại linh tài quý hiếm, thậm chí còn có thể nhờ các tu sĩ khác đi làm vài chuyện.
Xem ra, ở trong giới tu tiên, có linh thạch thật sự có thể muốn làm gì thì làm.
Viên Minh nghĩ như vậy, sải bước vào trong kiến trúc ba tầng của Thanh Nham Thương Phô.
Tầng một của cửa hàng vô cùng rộng rãi, có rất nhiều quầy hàng, phía trên bày chỉnh tề các loại linh tài, cho người ta một cảm giác hoa cả mắt.
Khách trong cửa hàng hoặc đi dạo một mình, hoặc đi từng nhóm hai ba người, không ngừng qua lại giữa các quầy.
Viên Minh liếc qua mấy nơi, sau đó đi thẳng tới trước một cái quầy.
Linh tài của Thanh Nham Thương Phô được trưng bày phân loại dựa theo thuộc tính. Quầy hắn đi tới đều trưng bày các nguyên liệu thuộc tính thủy.
Một nam tử râu đen đứng ở phía sau quầy đang cùng một người thanh niên mập lùn với dáng dấp hiền lành đang trả giá sôi nổi về hai gốc linh thảo màu xanh lam.
Cửa hàng lớn như vậy chú ý thứ tự đến trước và sau, Viên Minh đứng yên lặng ở bên cạnh, không quấy rầy.
Người thanh niên mập lùn là một cao thủ trả giá, tài ăn nói rất tốt, ánh mắt cũng kén chọn, sau một lúc tiến hành trả giá giống như pháo liên châu, nói cho nam tử râu đen khó có thể cãi lại, bất đắc dĩ đồng ý với giá của người thanh niên đưa ra.
Viên Minh thấy vậy cũng phải tặc lưỡi lấy làm kỳ lạ. Hắn luôn nghĩ tài ăn nói của mình không tệ, nhưng không có cách nào so được với người thanh niên mập lùn này, kém quá xa.
Người thanh niên mập lùn này chỉ có tu vi Luyện Khí kỳ tầng ba, tầng bốn, tài ăn nói tốt như vậy, không biết làm sao luyện ra được. Giới tu tiên quả thật là dạng người nào cũng có.
Người thanh niên hài lòng cất nguyên liệu, xoay người rời đi.
- Khách quan, có phải ngài muốn mua linh tài gì không?
Nam tử râu đen để ý thấy vừa nãy Viên Minh vẫn đứng chờ ở bên cạnh, hơi xấu hổ hỏi.
- Không biết trong quý cửa hàng có thể có linh tài thuộc tính hàn băng?
Viên Minh không nói nhảm, đi thẳng vào vấn đề.
- Ấy, khách quan ngài đúng là thạo nghề, tới đúng chỗ rồi! Nói đến nguyên liệu hàn băng này là vật vô cùng hiếm thấy, cửa hàng khác có thể không có, nhưng Thanh Nham Thương Phô chúng ta đương nhiên là có rồi.
Nam tử râu đen cười khẽ nói, giọng điệu hoàn toàn không che giấu sự kiêu ngạo.
- Về phương diện cấp bậc, có trung phẩm không?
Viên Minh nghe vậy cũng rất cao hứng, trong mắt lộ vẻ chờ đợi.
Căn cứ theo lời tam động chủ nói, linh tài thuộc tính hàn băng có thể thỏa mãn yêu cầu tiến giai của Thanh Ngư Kiếm đương nhiên là cấp bậc càng cao càng tốt.
- Chỉ riêng mấy thứ linh tài hàn băng này, cửa hàng ta đều phải trả giá lớn mới có thể mua được, tạm thời không có linh tài hàn băng trung phẩm.
Nụ cười trên mặt nam tử râu đen cứng lại, lập tức lộ ra chút xấu hổ, lắc đầu nói.
Viên Minh khá thất vọng, nhưng không quá để ý, hắn không trông cậy mình vừa vào cửa hàng đầu tiên đã có thể tìm đến, hắn tới đây còn có mục đích khác.
- Chỗ các ngươi có thu mua linh tài không?
Hắn không rời đi, lên tiếng lần nữa.
- Thu! Giá cả vừa phải, không lừa già trẻ, khách quan có thứ gì tốt, có thể vào trong nhã gian ngồi một lát, chúng ta nói chuyện.
Nam tử râu đen nói.
Sau một khắc, Viên Minh đi ra khỏi Thanh Nham Thương Phô, trên gương mặt phía dưới nón lá rộng vành xuất hiện vẻ tươi cười.
Hắn nhận được ít linh tài từ trên người Hô Hỏa và Khôn Đồ, trước đây vẫn tích góp nguyên liệu, ngoại trừ số ít sử dụng được, còn lại đều bán ra, đổi lấy ba mươi mấy viên linh thạch.
Cộng thêm tích góp ban đầu, bây giờ trong tay Viên Minh đã có tới bảy mươi linh thạch.
Đối với một tu sĩ Luyện Khí kỳ vừa bước vào giới tu tiên chưa tới hai năm, đây đã là một tài sản lớn.
Theo tìm hiểu lúc trước, linh tài trung phẩm bình thường có giá khoảng bốn mươi năm mươi viên linh thạch, cho dù linh tài hàn băng đắt và hiếm, bảy mươi viên linh thạch chắc hẳn cũng đủ rồi.
Viên Minh đi về phía trước, rất nhanh đã phát hiện ra một cửa hàng linh tài thoạt nhìn không tệ khác, hắn đi vào.
Không đến nửa nén hương, hắn lại đi ra, tiến về phía trước.
Một canh giờ trôi qua rất nhanh.
Trong một tửu quán của Phường thị, Viên Minh ngồi ở vị trí sát cửa sổ tầng hai, lặng lẽ uống rượu và ăn thức ăn, thoạt nhìn tâm tình không tốt lắm.
Trong một canh giờ này, hắn liên tục hỏi bảy tám cửa hàng buôn bán linh tài nhưng vẫn không có thu hoạch.
Hắc Nham Thành đã là Phường thị số một số hai trong Bắc Vực Nam Cương. Nếu ở đây cũng mua không được linh tài hàn băng cần thiết, chỉ sợ đi nơi khác cũng phí công.
Viên Minh âm thầm sốt ruột, tính toán tới hành động của buổi chiều.
Từ cửa thang lầu truyền đến tiếng bước chân bịch bịch, hai bóng người đi đến.
Viên Minh sửng sốt, không ngờ hai người này là người quen. Một người trong đó là Triệu Đồng, một người khác lại là cao thủ mặc cả - người thanh niên mập lùn đá gặp ở Thanh Nham Các lúc trước.
- Sao bọn họ đi cùng nhau qua đây?
Viên Minh cảm thấy kỳ lạ, đột nhiên nhớ ra để ăn uống thuận tiện, mình đã lấy nón lá rộng vành trên đầu xuống. Hắn cầm qua nón lá rộng vành định đội lên.
- Ấy, là Viên huynh à! Sao ngươi cũng ở đây vậy?
Triệu Đồng tinh mắt, lập tức nhìn thấy Viên Minh, chào hỏi từ phía xa, lại kéo người thanh niên mập lùn kia đi tới.
- Ta nghe nói dạo này ở đây náo nhiệt nên tới đây đi dạo, xem có thể đào được vài bảo bối không. Triệu huynh thì sao?
Viên Minh thấy không che giấu được, lặng lẽ cất nón lá rộng vành, đứng dậy chào.
- Ôi, đừng nói nữa, thời gian trước huynh đệ phạm một sai lầm, bị tông môn cách chức đến đây, chịu trách nhiệm xử lý kinh doanh của Bích La Phô trong nửa năm.
Triệu Đồng than ngắn thở dài nói.
- Trước đây, ta đã cảm thấy Triệu huynh có tài năng về buôn bán, chắc Bích La Phô kinh doanh càng tốt hơn nhỉ? Đúng rồi, vị này là?
Viên Minh chớp chớp mắt, nhìn về phía người thanh niên mập lùn.
- Ta quên giới thiệu, vị này là Cổ Nguyệt đạo hữu, là bằng hữu cũ của ta ở Hắc Nham Thành. Lão Cổ, vị này chính là Viên Minh, sư đệ đồng môn của ta, vị cao thủ tiết kiệm tiền mà ta từng nói với ngươi trước đây. Hai ngươi chắc hẳn sẽ dễ thân cận hơn.