Ba ngày sau, một buổi sáng sớm.
Viên Minh tùy tiện nhận một nhiệm vụ tìm kiếm linh tài ở Hành Chấp Đường, lại xin Phương Cách nghỉ và rời khỏi sơn môn Bích La Động, đi về phía đông bắc.
Sau khi rời xa sơn môn, hắn lẩm bẩm vài từ, xung quanh thân thể dâng lên một tầng ánh sáng màu xanh giống như khí lưu, cả người trở nên mềm mại khác thường, điểm nhẹ một cái xuống mất đất, lại có thể nhảy vọt về phía trước tới mấy trượng.
Đây chính là Phong Tiệp Thuật hắn nhận được từ chỗ của Hô Hỏa. Hai ngày trước, hắn sử dụng thời gian rảnh rỗi để tu luyện, đã nắm giữ được đại khái.
Bình thường không có người nào đặc biệt bỏ thời gian tu luyện loại pháp thuật này tới mức tinh thông, dựa vào sử dụng trong lúc đi lại hằng ngày, đã có thể chậm rãi nâng cao mức độ thuần thục.
Có thuật này gia tăng, tốc độ Viên Minh chạy đi nhanh hơn trước đây rất nhiều, mỗi ngày đi được gần ba trăm dặm, buổi tối tùy ý tìm một nhà trọ trong thành trấn của người phàm gần đó để ở trọ, ngồi tĩnh tọa tu luyện.
Mấy ngày sau, vào một buổi trưa, hắn đi tới trước một sơn cốc hẻo lánh cách thành trấn người phàm ngoài trăm dặm.
Sơn cốc này thoạt nhìn xanh um tươi tốt, lối vào tràn ngập mù sương, có lẽ do hai bên đều là đỉnh núi cao vút che khuất ánh mặt trời, nhìn lại phía xa, trước sau của sơn cốc bị bóng tối cực lớn bao phủ, ngoài ra không có chỗ nào khác lạ.
Viên Minh đi tới lối vào sơn cốc, thoáng dừng lại một chút, lại đi bộ tiến về phía trước, bước vào trong sương trắng.
Kết quả hắn đi về phía trước không tới nửa nén hương, tầm mắt rộng rãi sáng sủa, một thành trấn có quy mô khá lớn xuất hiện ở trước mắt, sương mù vốn tràn ngập cũng đã sớm tiêu tan sạch sẽ.
Kiến trúc trong thành trấn này đều được xây dựng bởi một loại nham thạch màu đen, nhìn thoáng qua có vẻ hơi hỗn loạn, lại mơ hồ lấy sơn cốc làm trung tâm, tập trung thành một mỏm đá cực lớn hình tròn màu đen.
Viên Minh thấy vậy, trên mặt mỉm cười.
Ở đây chính là Hắc Nham Thành mà Ô Lỗ nhắc tới, cũng không phải là thành trấn người phàm bình thường, mà là một tòa thành của tu sĩ, những sương mù dày đặc ngoài cốc chính là để đề phòng người phàm bình thường đi nhầm vào.
Trước khi xuất phát, hắn đã đặc biệt bỏ thời gian tra xét một ít ghi chép ở trong Quy Tàng Các liên quan tới thành này, biết vị trí thành này tương đối đặc biệt, là nơi có ba thế lực Bích La Động, Thanh Nham Hội và Hắc Hỏa Môn giao nhau, khá xa so với hai tông khác, vì vậy ban đầu thiết lập ra là để cho tu sĩ của các tông tiện qua lại.
Theo thời gian trôi qua, thỉnh thoảng có tu sĩ Nam Vực và Trung Nguyên, cùng với một ít tán tu tới đây, thành trấn này lại từng bước phồn thịnh, trở thành một Phường thị khá nổi danh ở Bắc Vực.
Có người nói trước mắt Phường thị này không thuộc về bất kỳ tông nào trong năm tông Bắc Vực khống chế, mà thuộc về một gia tộc tu tiên cổ xưa, cũng do nó phái thành chủ tới đóng quân quản lý.
Gia tộc này vô cùng thần bí, lại hành sự khiêm tốn, thậm chí ở Bắc Vực không có người nào biết được nó nằm ở đâu. Nhưng người của năm tông không dám bất kính với nó, thành thật kinh doanh ở trong thành.
Lúc này, Viên Minh không mặc trang phục đệ tử Bích La Động, mà mặc một bộ trang phục Nam Cương bình thường, đầu còn đội mũ rộng vành có mà che, che khuất gương mặt.
Trong Hắc Nham Thành vàng thau lẫn lộn, vì vậy người qua lại phần lớn đều mặc trang phục như tán tu, hắn chỉ theo trào lưu, đồng thời cũng có thể tránh được một chút phiền toái.
Cửa thôn trấn có hai vệ binh khoác giáp màu đen một cao một thấp đang đứng, trên người không ngờ cũng có chứa khí tức pháp lực, tu vi không thấp, đều là Luyện Khí tầng bốn trở lên.
- Có phải các hạ muốn vào thành không? Mời giao nộp lệ phí vào thành một viên linh thạch.
Vệ binh giáp đen mặt tròn dáng thấp bên trái ngăn cản Viên Minh, khách khí nói.
- Sao còn phải lệ phí vào thành?
Viên Minh nghe vậy thì nhíu mày.
Trên người hắn không có nhiều linh thạch, bây giờ còn chưa nhìn thấy gì, đã phải đưa ra một viên linh thạch.
- Gần đây tu sĩ qua lại tăng lên quá nhiều, để giảm bớt những kẻ không phận sự gây hỗn loạn trong thành, lúc này mới tạm thời yêu cầu giao nộp lệ phí vào thành. Nếu không muốn, vẫn mong quay về theo đường cũ.
Vệ binh giáp đen bên tay phải cao gầy giống như que sậy thản nhiên nói.
- Một viên linh thạch mà thôi, cầm đi.
Viên Minh hừ một tiếng, lấy ra một khối linh thạch thuộc tính hỏa đưa cho vệ binh mặt tròn kia.
Vệ binh nhận lấy linh thạch, tránh đường cho Viên Minh vào thành.
Ở bên ngoài không có cảm giác, sau khi vào thành Viên Minh mới cảm nhận được sự phồn hoa của Hắc Nham Thành.
Phía trước là một con đường bằng đá đen có phần rộng rãi, đủ có thể cho ba chiếc xe ngựa của thế giới phàm tục song song, bên cạnh con đường màu đen là những gian nhà đá với kiểu dáng cổ xưa, cửa sổ cũng rất nhỏ, giống như từng pháo đài nhỏ.
Những gian nhà đá này dường như là từng cửa hàng, chủ yếu buôn bán hàng hóa của người phàm, phần nhiều là gạo, mì, cùng với thức ăn sâu bọ của Nam Cương, không ít người bận rộn qua lại trong đó, nhưng đều là người phàm không có pháp lực.
Thỉnh thoảng có thể nhìn thấy một xe thú ở trước một cửa hàng nào đó được đánh đi, chở các loại nguyên liệu nấu ăn đi vào bên trong thành trì.
Viên Minh vẫn chưa cảm thấy bất ngờ về điều này. Bản chất của người tu tiên cũng là cơ thể phàm thai, trước khi đạt tới cảnh giới có thể ích cốc, cũng cần phải ăn uống ỉa đái, cho dù là tu sĩ cấp thấp vừa đạt tới Luyện Khí kỳ tầng mười sẽ ích cốc cũng chỉ có thể duy trì một tháng.
Người phàm trên đường hình như thường thấy người tu tiên, không để ý đến Viên Minh, tiếp tục làm việc của mình.
Viên Minh đi dọc tới cuối con đường đá đen, một con đường càng rộng lớn hơn xuất hiện ở phía trước.
Hai bên đều là cửa hàng mọc lên như rừng, phải cao hơn chỗ mới vào nhiều, tỉ lệ cửa sổ gần với bình thường, nhìn qua, đồ bán trong cửa hàng đều là đồ của tu sĩ.
Có không ít tu sĩ qua lại, chỉ là con đường trống trải nên không có vẻ gì chật chội, tiếng nói chuyện, tiếng rao hàng liên tục vang lên, hội tụ thành từng sóng âm kích thích màng tai của người khác.
- Mọi người đi ngang qua đều vào xem một lát đi, tủy não của Hắc Bối Tích Dịch, một viên linh thạch một lọ!
- Thụ Mại Thanh Ngọc, mỗi cân hai viên linh thạch!