Sau đó, nó trực tiếp xoay người biến mất ở trong đêm tối.
Viên Minh đã sớm biết được tính cách của con mèo bạc, cũng không để ý tới, bản thân bắt đầu tu luyện.
Hỏa Sàm Nhi lâu ngày không gặp được cảm nhận thư thái này, theo bản năng muốn chui vào trong lòng Viên Minh.
Chỉ là vừa tới gần, nó đột nhiên bừng tỉnh, hơi chột dạ liếc nhìn về phía trước cửa sổ.
Mặc dù nó không nhìn thấy bóng dáng của con mèo bạc Tịch Ảnh kia, nhưng cuối cùng chỉ tiến đến bên chân của Viên Minh, nằm xuống.
...
Ngày hôm sau.
Sáng sớm, Viên Minh đi tới Quy Tàng Các một chuyến, sử dụng giá trị cống hiến ít ỏi còn lại đổi lấy hai môn thuật pháp.
Một thuật trong đó tên là "Thanh Kiếm Thuật", thuật pháp Luyện Khí kỳ trung cấp, chính là bản tiếp cấp của Mộc Thứ Thuật, cũng lấy thuật pháp phóng ra gai gỗ, chỉ có điều không cần phải ngưng tụ từ cây cối hoặc trong mặt đất.
Mà chỉ cần thay đổi pháp lực của mình, lại có thể từ trong không trung ngưng tụ ra gai gỗ sắc nhọn, đồng thời phóng ra trong hư không giống như khống chế phi kiếm, uy lực và tốc độ đều không tầm thường.
Một môn thuật pháp khác lại là một môn thuật pháp phòng hộ cấp thấp, tên là "Mộc Thuẫn Thuật".
Lúc thi triển thuật này, cũng cần phải ngưng tụ pháp lực, thông qua phương thức vận hành đặc biệt, phát ra từ trong lòng bàn tay và năm ngón tay, cũng ở trên đó ngưng tụ ra một tấm lá chắn hình tròn màu xanh có phạm vi ba thước.
Lúc tấm lá chắn hình tròn thi triển ra, mặt ngoài có ánh sáng màu xanh ngưng tụ, sẽ hiện ra một tầng hoa văn của gỗ, nhìn lại giống như một tấm lá chắn gỗ xanh biếc vậy, có thể phòng ngự một vài công kích thuật pháp cấp thấp trong Luyện Khí kỳ trong.
Sau khi lấy được thuật pháp, Viên Minh lại bắt đầu tranh thủ luyện tập.
Bởi vì có Mộc Thứ Thuật làm cơ sở, hắn học tập Thanh Kiếm Thuật vô cùng thuận lợi. Sau ba ngày ngắn ngủi, Viên Minh đã nắm giữ được bí quyết cơ bản.
Trái lại, Viên Minh tốn không ít sức lực để tập luyện Mộc Thuẫn Thuật.
Mặc dù thuật này chỉ là pháp thuật phòng ngự cấp thấp, nhưng thi triển ra lại không dễ dàng, cần phải khống chế nghiêm ngặt pháp lực vận chuyển và phát ra, pháp lực phát ra trên năm ngón tay phải đồng đều, bằng không sẽ rất khó ngưng tụ ra tấm lá chắn tròn.
Một khi mặt tấm lá chắn không cân bằng, hiệu quả phòng ngự của nó sẽ giảm đi rất nhiều.
Cuối cùng, Viên Minh tốn gần nửa tháng, cuối cùng mới nắm được môn thuật pháp này, lúc này lại nhận được tin do Trần Uyển đưa tới, nói là tam động chủ đã xuất quan.
Chạng vạng tối, Viên Minh đi tới sau núi, trả Hỏa Sàm Nhi lại cho tam động chủ.
Tam động chủ thấy hắn còn chưa tìm được linh tài dùng để chế luyện Thanh Ngư Kiếm pháp khí, lại không cần thưởng điểm cống hiến, trực tiếp tặng hắn luôn túi trữ vật và túi linh thú đã cho mượn tạm lúc trước.
Viên Minh cảm ơn xong, rời khỏi Hỏa Luyện Đường.
Khi đến một thung lũng gần đỉnh núi Luyện Lư Đường, Viên Minh nhìn thấy Ô Lỗ.
Trong khoảng thời gian trước, để tránh nghi ngờ, cho dù Viên Minh ra ngoài du lịch trở về, cũng không gặp Ô Lỗ.
Lần này, sau khi bế quan ra ngoài, hắn mới có ý định để ý tới tin tức của Thú Nô Đường và Ngự Thú Đường, thấy hai bên vẫn luôn gió êm sóng lặng, lúc này mới chủ động hẹn gặp Ô Lỗ.
Vừa nhìn thấy Ô Lỗ, Viên Minh hơi bất ngờ.
Ô Lỗ trước mắt mặc trang phục đệ tử ký danh của Ngự Thú Đường trên người, gương mặt mỉm cười thản nhiên, khí tức toàn thân cũng thay đổi cực lớn.
- Viên huynh, sao nhìn ta như vậy?
Ô Lỗ đắc ý cười nói trước.
- Ô Lỗ huynh thay đổi quá lớn, ta nhất thời không dám nhận.
Viên Minh nói.
- Sau khi Khôn Đồ chết, ta được Mông Sơn trưởng lão coi trọng, thấy tư chất của ta tạm chấp nhận được, lại thuận tiện bảo ta bổ sung lên. Thật may tay chân ta vẫn tính là nhanh nhẹn, lăn lộn được một thân phận đệ tử ký danh, sau này vẫn mong Viên huynh chiếu cố nhiều hơn.
Ô Lỗ nói.
- Chúc mừng, chúc mừng, ngươi thật sự có bản lĩnh đấy. Sau này ta còn phải làm phiền Ô Lỗ huynh chiếu cố.
Viên Minh khách sáo nói.
- Viên huynh quá khiêm tốn. Ta cho ngươi biết chuyện này, lần trước xảy ra biến cố bất ngờ, Khôn Đồ sư huynh chết đột ngột, sau khi tông môn phái người đi điều tra, cũng không điều tra ra gì, lại đành bỏ đó. Lúc này, đã qua hơn nửa năm, sợ rằng rất khó tìm được hung thủ.
Ô Lỗ còn nói thêm.
- Vậy phải làm thế nào đây. Sau này chúng ta ra ngoài làm nhiệm vụ, không phải cần lo lắng đề phòng à?
Viên Minh giả vờ hoang mang nói, tảng đá lớn trong lòng hoàn toàn được thả xuống.
- Chuyện này có gì đáng lo lắng chứ? Ta nghĩ sắp tới, tông môn sẽ không phái đám người chúng ta ra ngoài nữa. Tất cả mọi người có thể yên tâm tu luyện một thời gian.
Ô Lỗ trái lại vừa cười vừa nói.
Viên Minh nghe vậy thì bừng tỉnh.
- Viên huynh, Bạch Lộc Khâu Hội Minh sắp mở ra, ngươi sẽ không tham gia chứ?
Ô Lỗ đổi đề tài, hỏi.
- Ta đang có ý tham gia, ngươi thì sao?
Viên Minh nói.
- Ngươi thật sự muốn tham gia à? Ta còn tưởng sau lần trước ngươi gặp nạn, sẽ không mạo hiểm nữa.
Ô Lỗ ngoài ý muốn nói.
- Muốn nâng cao, không thể không mạo hiểm.
Viên Minh cười gượng nói.
- Cũng đúng. Lần này, ta cũng định đi thử thời vận, dựa vào những thứ này của tông môn, tu luyện làm sao có thể nâng cao được. Đến lúc đó, chúng ta cần phải chiếu ứng lẫn nhau mới được đấy.
Ô Lỗ khẽ gật đầu, vừa cười vừa nói.
- Ô Lỗ huynh luôn mưu tính sâu xa, đâu cần ta phải chiếu cố chứ?
Viên Minh liếc nhìn hắn, nói.
Trải qua chuyện lần trước, hắn đã ý thức được thân phận của Ô Lỗ sợ rằng không đơn giản, phần kiến thức thủ đoạn và tâm tính kia, sợ rằng một người xuất thân dã nhân không thể có được.
- Viên huynh có chỗ không biết rồi, ta đã hỏi thăm qua nhiều người, nhiều lần minh hội trước đây, không chỉ năm môn phái lớn tranh đấu lẫn nhau gây tử thương, ngay cả bản thân chúng ta bởi vì kiếm được vài vật ngoài thân cũng sẽ đánh đấu. Cho nên trước lần hội minh này, tông môn sẽ triệu tập tất cả đệ tử tham gia, lập ra quy định, có khả năng đại trưởng lão cũng sẽ ra mặt.
Ô Lỗ nói.
- Còn có chuyện này à? Đệ tử cùng tông môn làm sao có thể giết lẫn nhau được. Các trưởng lão thật sự phải quản.
Viên Minh tức giận nói, tam động chủ không có nói về tin tức này.