Tiên Giả

Chương 270: Loại thứ tư năng lực (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Viên Minh khẽ gật đầu, hai tay lập tức bấm quyết, nhắm mắt thi triển ra bí thuật thần hồn mới.

Chỉ một lát sau, chỗ mi tâm của hắn có một con Hồn Nha giãy giụa bay ra, lướt trên không trung, sau khi bay một vòng lại bay về một hướng.

Chỉ thấy Hồn Nha bay ra bảy tám chục trượng, bỗng nhiên lao đầu xuống dưới.

Trong hố đất đầy cành khô lá úa giữa núi rừng bên dưới, một, thi thể nằm giang chân giang tay, toàn thân bị thối rữa rất nhiều, quần áo đã thành bùn.

Bụng hắn bị một cái gai nhọn dưới hố đâm xuyên qua, nhưng vết thương trí mạng lại ở chỗ hộp sọ lõm xuống, nhìn giống như bị một loại hung thú gấu đập chết.

Độ Nha màu đen bay đến trước thi thể kia, hơi do dự, sau đó lao vào trong cái đầu bị lõm xuống của nó.

Trong chớp mắt tiếp theo, trong hai mắt của thi thể như có quỷ lửa bay lên, phát ra hai luồng ánh sáng màu xanh lục.

Trong núi rừng bên kia, trên mặt Viên Minh vặn vẹo một lúc, trong thức hải của hắn vẫn duy trì phạm vi tầm nhìn của Hồn Nha, chỉ có điều thị giác trở nên hơi kỳ quái.

Lúc này, hắn cảm giác ở ngoài con mắt của mình lại mọc thêm đôi mắt, đồng thời xuyên qua đôi mắt này nhìn thấy thế giới bị bao phủ bởi một tầng màu xanh lục.

- Thế nào? Nhanh nói cho ta biết đi.

Giọng nói con mèo bạc Tịch Ảnh vang lên ở trong thức hải của hắn.

- Chắc là... thành công.

Viên Minh không quá chắc chắn.

- Không nhìn ra ngươi còn có chút thiên phú đấy.

Giọng nói của con mèo bạc Tịch Ảnh vang lên ở trong thức hải của Viên Minh đúng lúc truyền kinh nghiệm.

- Nếu Hồn Nha bước vào trong thi thể, lại có thể xuyên qua thị giác của thi thể nhìn thấy vật bên ngoài, vậy là thành công một nửa, có thể thử điều khiển thi thể hành động.

Hắn lập tức thử.

Tay Viên Minh bấm quyết, trong lòng cũng suy nghĩ, cánh tay thi thể cách mấy chục trượng kia bất chợt chậm rãi nâng lên một cách cứng đờ, nhưng gần như đồng thời, bản thể đang tĩnh tọa cũng bất giác nâng cánh tay lên.

Viên Minh thấy thế, vội vàng thả cánh tay của mình xuống, nhưng thi thể bên kia cũng thả tay xuống.

Hắn nhíu mày, lại thử khống chế thi thể cử động chân, sau đó chân bản thể của hắn cũng bất giác hoạt động theo.

Viên Minh lập tức dùng một tay ngăn chặn chân của mình, lại dùng ý niệm khống chế thi thể bên kia hành động.

Lần này, chân của bản thân hắn bị ngoại lực cưỡng chế, ngược lại không theo quấy rối, nhưng điều này hiển nhiên không phải là kế lâu dài.

Bọn họ một người một thi, trên mức độ nào đó biến thành hai đứa trẻ sinh đôi liền thể.

- Ta muốn khống chế thi thể hành động, nhưng lúc ý niệm truyền đi, cũng khó tránh khỏi sẽ ảnh hưởng đến bản thể, lúc thi thể động đậy, ta cũng sẽ hành động theo.

Sau khi thử qua, trên mặt Viên Minh lộ vẻ buồn phiền, nói.

Chờ trong giây lát, giọng nói Tịch Ảnh vang lên ở trong đầu hắn:

- Đối với hồn tu lần đầu tiên khống chế thi thể, loại tình huống này là rất bình thường. Khống chế thi thể là phân ra một thần niệm để khống chế một thân thể khác, độ khó đương nhiên gấp mười lần chỉ đơn thuần phân ra thần niệm quan sát bên ngoài.

- Vậy ta nên làm thế nào, mới có thể bình thường như ngươi?

Viên Minh hỏi.

- Không có cách nào tốt, chỉ có không ngừng tập luyện. Ngươi nghĩ rằng ngươi là thiên tài giống như ta sao?

Tịch Ảnh vẫn chưa đưa ra phương pháp gì hợp lý, còn thuận tiện đả kích Viên Minh.

Viên Minh nghe vậy, không phân tâm nữa, bắt đầu tập trung tâm thần, dồn hết sức lực thử khống chế thi thể kia.

Mà giờ phút này, Tịch Ảnh lại giống như cố ý, không ngừng truyền âm cho hắn, quấy nhiễu tiết tấu của hắn:

- Thời gian thi thể chết càng dài, hơi nước giữ trong thân thể và mức độ hoạt tính của bắp thịt lại càng kém, động tác của thi thể lại càng cứng nhắc, càng khó khống chế. Ngược lại, nếu là thi thể vừa mới chết không lâu, trong cơ thể còn tồn tại linh lực chưa tan hết, chỉ cần khống chế được, thậm chí còn có thể phát huy ra bản năng chiến đấu của hắn lúc còn sống.

Viên Minh nghe những lời này, vẫn không ngừng khống chế thi thể.

Mãi đến sáng sớm hôm sau, trong núi rừng tràn ngập sương mù, một thi thể màu đen phần lớn đã mục nát lảo đảo đi ra khỏi sương mù, cứng nhắc bước tới trước người Viên Minh.

Trong chớp mắt tiếp theo, thi thể đột nhiên ngã xuống đất, một con Hồn Nha màu đen bay ra khỏi mi tâm của thi thể, chui vào trong thức hải của Viên Minh.

Mà giờ phút này, vẻ mặt Viên Minh mệt mỏi, nhưng trong ánh mắt lại có khó giấu được vẻ vui sướng.

Trải qua cả đêm nhiều lần luyện tập, gần như đã tiêu hao sạch lực lượng của bốn con Hồn Nha, hắn cuối cùng mới nắm giữ được bí quyết khống chế thi thể, cuối cùng cũng chặt đứt cảm ứng giống như hai đứa trẻ sơ sinh liền thể giữa bản thân và thi thể quấy nhiễu.

- Ngươi thật sự có chút thiên phú trên phương diện hồn tu, chỉ tốn chút thời gian đã có thể khống chế thi thể thành thạo đến mức này, đã là chuyện rất không dễ dàng rồi, cũng gần bằng một phần mười năng lực của ta năm đó.

Con mèo bạc Tịch Ảnh nói, nàng đã ở bên cạnh Viên Minh cả một tối.

- Ngươi có thể kể cho ta nghe chuyện của ngươi năm đó không?

Viên Minh đặc biệt tò mò hỏi.

Con mèo bạc Tịch Ảnh không trả lời, đã rời đi.

Viên Minh nhìn về phía con mèo bạc Tịch Ảnh rời đi nói một tiếng cảm ơn, sau đó hắn lại đắm chìm trong nắng sớm, tiếp tục ngồi tĩnh tọa tu luyện, bồi dưỡng thần hồn.

Nhưng trong khi tâm thần hắn đang chìm đắm vào tu hành, trong đầu lại vang lên tiếng "ầm ầm", giống như có một cái chuông lớn bị gõ mạnh.

Ngay sau đó, từng đoạn hình ảnh hiện ra trong đầu, giống như nước thủy triều tự do dâng lên vậy.

Viên Minh chỉ cảm thấy đau đớn kéo tới trong đầu, không khỏi khổ sở dùng hai tay ôm lấy đầu, ngã sang bên cạnh.

Rất lâu sau, hắn ngừng giãy giụa, đầu đầy mồ hôi lạnh, chậm rãi ngẩng đầu lên.

Ánh mắt hắn thoáng nghiêm trọng, ánh mắt trong trẻo hình như không thay đổi, nhưng lại hình như đã khác trước.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 54%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)