Viên Minh thấy tình hình không ổn, vội vàng lùi về phía sau tránh né, kết quả vẫn không thể nào hoàn toàn tránh được, bị một sóng khí nóng rực trực tiếp hất bay.
Chờ tới khi hắn xoa ngực, đầu bụi mặt đất từ dưới đất bò dậy, mới nhìn thấy lò lửa được mình dùng đá dựng thành đã biến thành một hố to ba thước vuông vắn cháy đen, phía trên còn bốc khói trắng.
Cây cối trong ba trượng xung quanh đã bị đánh đến nghìn lở trăm lỗ, tả tơi, thân cây cháy đen, còn có thể nhìn thấy lửa đang cháy.
Cảnh tượng trước mặt này làm Viên Minh trợn mắt hốc mồm.
Hắn không phải lần đầu tiên thấy Hỏa Cầu Thuật. Trước đây, Trần Uyển đã từng phát ra công kích pháp thuật thuộc tính hỏa cơ sở nhất này, uy lực của Nhiên Bạo Thuật này còn gấp mười Hỏa Cầu Thuật.
Sợ rằng đệ tử nội môn tu vi cao hơn mình mấy tầng, thậm chí tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ cũng không có cách nào trực tiếp đối đầu với một đòn này!
Sau khi kinh ngạc, phần nhiều chính là chấn động mãnh liệt và vui mừng.
- Phải cố gắng tu luyện, chỉ có ngưng tụ càng nhiều pháp lực mới có khả năng nâng cao uy lực của thuật này mạnh hơn.
Trong lòng Viên Minh lặng lẽ nghĩ. Nếu có thuật này bên người, chỉ cần khi vận dụng lại dùng thêm linh thạch, cho dù gặp lại tình trạng bị đám người Khôn Đồ bao vây tấn công trước đây, căn bản cũng không cần phải lo.
Ầm.
Đúng lúc này, một bóng đen to lớn ầm ầm đập xuống trước mắt Viên Minh, phát ra tiếng động cực lớn làm hắn bị dọa cho giật mình.
Theo thân cây gãy, nhà cây được hắn tốn một ngày mới dựng xong đã rơi xuống, nát nhừ trước mắt hắn.
- Ôi, xem ra phải đổi một chỗ khác rồi.
...
Thời gian thoáng cái đã qua mấy tháng.
Trong một khu rừng rậm giữa Thập Vạn Đại Sơn.
Trên ngọn một gốc cây cổ thụ che trời có một đài gỗ do con người dựng lên, một bóng người ngồi xếp bằng trên đó, đắm chìm ở trong ánh trăng sáng tỏ.
Trong ngực hắn ôm một cái lư hương màu xanh, tản ra từng quầng sáng mờ.
Đúng lúc này, hào quang bao phủ quanh người hắn bỗng nhiên thu hết trở lại trong cơ thể hắn.
Chỗ mi tâm của hắn lại có ánh sáng phát ra, một Độ Nha màu đen, giữa trán lại có một nhúm lông trắng chui ra khỏi ánh sáng mông lung kia, giang cánh bay cao về không trung phía đông, rời đi.
Theo sát đó, lại có một con Hồn Nha màu đen bay ra, giang cánh đi về phía tây.
Sau đó là con thứ ba, cuối cùng con thứ tư bay ra.
Bốn con Hồn Nha lần lượt giang cánh bay về bốn hướng đông nam tây bắc, trong thức hải của Viên Minh lập tức xuất hiện bốn hình ảnh ở bốn phương hướng khác nhau, đang là xuyên qua thị giác của bốn con Hồn Nha nhìn thấy được.
Ngay vừa nãy, hắn cuối cùng tu luyện thành công pháp Minh Nguyệt Quyết tầng hai, lực lượng thần hồn tăng mạnh, ngưng tụ ra con Hồn Nha thứ tư.
Bốn con Hồn Nha không ngừng bay về phía xa, tốc độ không tính là quá nhanh, chỉ tương đương với con Độ Nha tầm thường, nhưng lần này khoảng cách bay ra đã tăng lên nhiều.
Mỗi con đều bay đến ngoài hai mươi dặm, liên hệ với Viên Minh mới bắt đầu giảm xuống, hình ảnh trong tầm mắt lập tức trở nên mơ hồ.
Trong đầu Viên Minh vừa thoáng suy nghĩ, triệu hoán bốn con Hồn Nha bay trở về.
Sau khi cảm nhận thể nghiệm một lúc, hắn phát hiện ra sóng hồn lực dao động của bốn con Hồn Nha mạnh hơn trước kia nhiều, điều này có nghĩa là nếu hắn phát động năng lực Đụng Hồn, uy lực cũng sẽ càng mạnh hơn trước.
Tu sĩ có đẳng cấp tu vi tương đương với hắn, căn bản không chịu được một lần công kích Đụng Hồn của hắn.
Trong khoảng thời gian này, ban ngày Viên Minh tu luyện Cửu Nguyên Quyết, ban đêm không ngừng tu hành Minh Nguyệt Quyết, không chỉ công pháp hồn tu có tiến bước nhảy vọt, hắn cũng đã tu luyện công pháp Cửu Nguyên Quyết đến tầng thứ chín.
Lúc này, tu vi của Viên Minh đương nhiên là Luyện Khí tầng chín.
Pháp lực và tu vi tăng lên, làm cho tu vi của hắn ở trên phương diện thuật pháp Mộc Thứ Thuật và Mộc Lao Thuật vân vân càng thêm tinh tiến, tốc độ và uy lực thi triển thuật pháp cũng tăng lên vài phần.
Bốn con Hồn Nha lần lượt bay trở về, lại tiến vào trong thức hải của Viên Minh.
Viên Minh chậm rãi mở hai mắt ra, trên mặt lộ vẻ mừng rỡ.
Lúc này, một bóng dáng màu bạc nương theo ánh trăng, từ trên một cây cây lớn chậm rãi đi xuống, tới bên cạnh Viên Minh.
- Người đần như vậy mà có thể ngưng tụ ra con Hồn Nha thứ tư, quả thật ngoài dự đoán của ta.
Trong thức hải của Viên Minh vang lên giọng nói quen thuộc của con mèo bạc Tịch Ảnh.
Con mèo bạc Tịch Ảnh quả nhiên xuất hiện, hắn có thể cảm nhận được, trong khoảng thời gian mình bế quan, con mèo bạc này vẫn ở xung quanh mình.
Hắn lập tức nhìn sang nó, nói:
- Tịch Ảnh, ta lại nắm giữ được một năng lực mới.
- Năng lực gì?
Giọng điệu Tịch Ảnh rõ ràng có phần kinh ngạc.
- Khống chế thi thể.
Viên Minh vừa cười vừa nói.
- Sao có thể như vậy được? Hồn tu bình thường muốn nắm giữ năng lực khống chế thi thể, ít nhất phải tu luyện tới sau Trúc Cơ kỳ, bằng không cường độ thần hồn căn bản không đủ để chống đỡ cho hắn khống chế thi thể.
Con mèo bạc bất chợt cảm giác hơi khó tin.
Cường độ thần hồn và tốc độ thần hồn của Viên Minh tăng trưởng vượt xa người bình thường, con mèo bạc biết điểm này, chỉ là dù thế nào cũng không ngờ được hắn sẽ mạnh đến mức biến thái như vậy.
- Cụ thể có thể được hay không, vẫn phải chờ sau khi thử qua mới có thể biết được.
Viên Minh nói.
- Ta ngược lại muốn xem thử ngươi có thể làm được thật không.
Giọng nói của con mèo bạc lập tức vang lên ở trong thức hải của hắn.