- Không nói cho ngươi biết, gặp lại sau.
Thân hình của con mèo bạc đột nhiên nhảy xuống nhanh như chớp, vung chân đảo qua, lại lấy đi tờ giấy viết thư bị xé thành hai mảnh trên bàn, xoay người nhảy đến trên cây bên cạnh.
Trong lòng Viên Minh thầm nghĩ:
- Tịch Ảnh hình như không tức giận...
- Tịch Ảnh, ngày mai ta sẽ bắt đầu tới Thập Vạn Đại Sơn bế quan tu luyện.
Viên Minh thấy thế, nhìn ra bên ngoài và hô một tiếng.
- Tùy ngươi.
Nó không quay đầu, biến mất khỏi tầm mắt của hắn.
Viên Minh nhìn theo hướng con mèo bạc Tịch Ảnh rời đi, trên mặt đầy vẻ phức tạp.
Từ khi hắn và con mèo bạc này gặp nhau tới nay, phát hiện tính tình nó vốn cao ngạo lại chậm rãi có sự thay đổi không nhỏ, có đôi khi còn có chút đáng yêu.
Thật ra sau khi mình chậm rãi tu luyện có chút thành tựu, phát hiện giao tiếp thần hồn không đơn giản.
Lai lịch của Tịch Ảnh chắc chắn không tầm thường, hơn nữa cái tên "Tịch Ảnh" này nghe giống như tên nữ tử đặt cho nó?
Một lát sau, Viên Minh lấy lại tinh thần, đóng cửa sổ lại, sau đó một lần nữa đặt lư hương ở trên bàn, đốt hương đen tự chế.
Lần này, trước khi nhập hồn, trong lòng hắn cũng thầm nghĩ tới tiểu hoàng đế, kết quả lại không thể nhập hồn ở trên người tiểu hoàng đế, mà lại nhập hồn ở trên thân hạ nhân trong phủ tướng quân.
Điều này làm cho Viên Minh hơi nghi ngờ, không biết có phải suy đoán của mình trước đó là sai lầm hay không, hoặc ý niệm trước khi nhập hồn lần này không đủ chăm chú.
Dù sao sau khi gặp mặt bị con mèo bạc Tịch Ảnh giày vò như vậy, tâm thần hắn thật sự không trấn tĩnh được, tâm trạng có hơi hỗn loạn.
Tuy nhiên, bất kể là vì điều gì, hắn đều phải tạm thời dừng lại một thời gian, không thể bởi vì lợi ích nhập hồn có thể mang đến, lại quên cần phải chịu khó tu hành.
Căn bản lập thân thật sự của hắn vẫn là thực lực bản thân, khoảng thời gian tới, hắn phải tập trung bế quan tu luyện.
Ngày hôm sau, Viên Minh lên đường đi tới Thập Vạn Đại Sơn.
Hắn tìm một rừng núi cây cối tươi tốt, chặt cây, dựng tạm một căn nhà gỗ đơn giản trên một cây cổ thụ che trời.
Ở đây linh khí thuộc tính mộc dồi dào, chính là chỗ hắn bế quan tu hành trong khoảng thời gian tới.
Chờ đến khi căn nhà gỗ dựng xong, đã là ban đêm.
Viên Minh đi tới dưới tàng cây, dựa theo thói quen lúc mình làm Phi Mao thú nô, sử dụng tảng đá xếp thành một bếp lửa, ở bên trong để củi và lá khô.
Chỉ là lần này, hắn không dùng hộp quẹt châm lửa.
Mà đứng cách lò lửa một trượng, hai chân tách ra đứng tấn, giơ hai tay lên, một tay nắm lấy cổ tay khác.
Sau đó, hắn nhắm mắt tập trung tinh thần, nhớ lại cảnh tượng lúc đầu nhập hồn ở trên thân của tiểu hoàng đế, khi hắn đang thi triển Nhiên Bạo Thuật.
Theo trong miệng khẽ ngâm nga, pháp lực trong cơ thể hắn cũng bắt đầu di chuyển dọc theo một con đường nhỏ định sẵn, chảy xuôi về phía đầu ngón tay đang dựng thẳng của hắn.
Trong chớp mắt tiếp theo, một quả cầu lửa lớn bằng nắm đấm "phừng" một tiếng phát lên, lơ lửng ở trên đầu ngón tay của hắn.
Ngọn lửa tập trung lại, sức nóng dâng trào, nhiệt độ nóng rực lan tràn, dâng lên từng đợt sóng khí, thổi cho tóc trên trán Viên Minh bay lên, gương mặt cũng bị ánh lửa chiếu cho đỏ bừng.
Viên Minh ổn định tâm thần, bắt đầu dựa theo suy đoán của mình lúc trước để thử phát động pháp lực, rót vào trong quả cầu lửa đã thành hình.
Ngay từ lúc đầu, hắn không dám thực hiện quá mạnh mẽ, khống chế pháp lực nghiêm ngặt giống như nước nhỏ giọt, tập trung vào đầu ngón tay.
Quả cầu lửa vốn lớn bằng hạt đào kia, trong phút chốc pháp lực hội tụ vào, phun ra một ngọn lửa, tiếp theo trở lại bình tĩnh, nhưng thể tích của quả cầu lửa lại bắt đầu chậm rãi lớn lên.
Sau khi cảm giác không có gì không thích hợp, Viên Minh lại bắt đầu yên tâm rót pháp lực vào.
Từng pháp lực từ đan điền nhanh chóng tuôn ra, không ngừng tập trung vào trong quả cầu lửa, quả cầu lửa thong thả tăng lên, nhanh chóng lớn thêm, chỉ sau một lát đã lớn bằng đầu của đứa trẻ sơ sinh.
Màu của ngọn lửa cũng từ màu đỏ biến thành vàng nhạt, nhiệt độ nóng rực đã thiêu đốt cho da mặt Viên Minh căng lên, trong không khí cũng tràn ngập lên một hơi nóng.
Nhưng kèm theo đó, pháp lực trong cơ thể Viên Minh nhanh chóng giảm xuống, gần như đã đến tình trạng không thể khống chế được.
Vào lúc Viên Minh cảm giác pháp lực đã khó có thể tiếp tục, định ném quả cầu lửa ra, pháp lực cất giữ trong đan điền hắn đã cạn kiệt trước.
Ngọn lửa trên quả cầu lửa cực lớn ngừng phun ra, thể tích cũng không lớn lên, chỉ giằng co một hai hơi thở, đã "Ầm" một tiếng vỡ vụn ra, hóa thành vô số tia lửa, tiêu tan ở trong không khí.
Viên Minh cụt hứng, chỉ cảm thấy đan điền trống rỗng, toàn thân giống như bị rút sạch tinh lực.
Hắn vội vàng lấy ra một viên linh thạch cầm trong tay, vừa ngồi xếp bằng tu luyện, vừa hấp thu linh lực trong đó, đỡ mình nhanh chóng khôi phục.
Sau lần xác định này, Viên Minh phát hiện ra pháp lực dự trữ trong đan điền của mình còn không bằng tiểu hoàng đế.
Người kia có thể chống đỡ đến khi quả cầu lửa lớn bằng đầu người, mình lại không làm được.
Có thể nói, lần Viên Minh bất ngờ nhập hồn, giúp đỡ tiểu hoàng đế mở ra con đường tu hành, cho nên thời gian tu hành của bọn họ chắc hẳn không khác mấy, nhưng kết quả lại là Viên Minh tụt lại phía sau không ít.
Trong này đương nhiên có sự chênh lệch về điều kiện bên ngoài, dù sao thân là hoàng đế của nước Đại Tấn, chắc không thiếu tài nguyên tu hành, nhưng tư chất tu hành chỉ sợ cũng là vạn người không có một.
- Hình như Nhiên Bạo Thuật này chỉ cần không ngừng rót vào pháp lực, lại có thể duy trì tăng trưởng, ít nhất với pháp lực của ta tạm thời không có cách nào thử ra cực hạn của nó.
Viên Minh suy tư nói.
Mãi đến sau nửa đêm, Viên Minh cuối cùng mới khôi phục lại pháp lực trong đan điền.
Hắn không kịp chờ đợi bắt đầu thử lại.
Lần này, hắn cẩn thận chú ý sự thay đổi của pháp lực trong đan điền, không lại tiêu hao hết pháp lực như lần trước, khiến cho quả cầu lửa tự chôn vùi nữa.
Mà trong chớp mắt khi pháp lực sắp tiêu hao hết, hắn dùng hết sức lực đập nó về trong lò lửa trước mặt.
Chỉ thấy quả cầu lửa màu vàng nhạt bay vào lò lửa, rơi xuống đất, trong nháy mắt lại có một tiếng "Ầm" lớn vang lên.
Một quả cầu lửa cực lớn nổ tung trong lò lửa, vô số quả cầu lửa cuốn theo bùn đất và đá vụn bắn ra, hình thành một vòng lửa có phạm vi một trượng.
- Chơi lớn rồi!
Trong đầu Viên Minh lập tức hiện lên một ý nghĩ.
Nhiệt độ nóng hừng hực hòa lẫn với sóng khí và đá vụn, kèm theo một lực công kích vô cùng lực mạnh ra cuốn ra xung quanh.