Tiên Giả

Chương 267: Tức giận (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Bên kia.

Con mèo bạc Tịch Ảnh cuốn theo lư hương đi tới trên một cây lớn cách đó không xa.

Đây là một cây già trăm năm rất lớn, chỗ trạc cây cách mặt đất mười trượng có một hốc cây nhỏ bí mật được đào ra. Trong hốc cây trải thảm da lông và tơ lụa, còn có một túi lụa làm gối.

Con mèo bạc Tịch Ảnh đặt cái đỉnh ở trước người, giơ một móng vuốt đặt lên phía trên.

Từ trên lòng bàn chân của nó phát ra một tia sáng bạc, ánh sáng màu bạc hình thành một pháp trận bao phủ thân lư hương, từng tia sáng tập trung về phía trên lư hương.

Nhưng nó chờ trong giây lát, trên lư hương vẫn không có phản ứng gì.

Trong mắt con mèo bạc Tịch Ảnh lộ ra sự nghi ngờ, cái đầu lông xù xích lại gần, đang muốn cẩn thận quan sát, chợt phát hiện lư hương có thể tự phát sáng, thân lư hương bắt đầu trở nên trong suốt hóa thành ảo ảnh.

Mắt con mèo bạc Tịch Ảnh lóe lên, vội vàng thu lại pháp lực.

Nhưng lư hương hóa thành ảo ảnh vẫn không ngừng lại, ở dưới ánh mắt nhìn chăm chú của nó, lư hương hoàn toàn hóa thành ảo ảnh và cuối cùng biến mất.

Con mèo bạc Tịch Ảnh phồng má, trong lòng tức giận:

- Ái chà, tên khốn kiếp đáng ghét kia làm sao làm được vậy?

...

Cùng lúc đó, Viên Minh chỉ cảm thấy trên cánh tay ấm áp.

Một hình xăm lư hương màu xanh đen dần dần hiện rõ.

- Trở về rồi!

Viên Minh thấy thế, lập tức mừng rỡ.

Hắn xoa hình xăm trên cánh tay, sau đó đứng dậy liếc nhìn quanh, không thấy bóng dáng con mèo bạc, mới xoay người trở về nơi ở.

Sau khi trở về, hắn cũng không còn tâm tư tiếp tục đốt hương, thử nhập hồn nữa, mà ngồi nghiêm tuc ở bên bàn, lẳng lặng chờ đợi con mèo bạc xuất hiện.

Quả nhiên, một lát sau, con mèo bạc lại xuất hiện ở trước cửa sổ.

Nó vẫn bước đi tao nhã, hoàn toàn không có có chút áy náy nào đối với hành vi vừa rồi, trái lại tức giận nhìn Viên Minh.

- Hỏi cũng không hỏi đã lấy đồ của ta, ngươi còn tức giận à?

Viên Minh tức giận nói.

- Hừ, không phải mượn mấy ngày chơi thôi sao? Ngươi cũng quá hẹp hòi rồi.

Thấy Viên Minh chất vấn, con mèo bạc Tịch Ảnh nổi trận lôi đình, chân cào lên khung cửa sổ, âm thanh vang lên bên tai của Viên Minh.

- Thứ này không thể tùy tiện chơi, bị người ta cướp đi thì rắc rối lắm.

Viên Minh nghiêm túc nói.

- Cướp đi? Ai dám! Cũng không xem thử ta là ai?

Con mèo bạc cao ngạo nói.

- Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, lư hương này rất quan trọng với ta...

Viên Minh kiên trì nói.

- Ta cứ muốn chơi lư hương của ngươi, cứ muốn chơi, ngươi đúng là quỷ hẹp hòi, cũng không xem thử là ai giúp ngươi tu luyện, ta chơi một chút thì làm sao chứ? Lại làm sao hả? Quỷ hẹp hòi!

Con mèo bạc Tịch Ảnh căn bản không nghe Viên Minh nói, trực tiếp cắt ngang, kêu lên.

Viên Minh nghe đến đó có hơi chột dạ, chỉ đành phải vung tay lên, lư hương lại hiện ra ở trên tay hắn. Hắn đặt lên bàn, nói:

- Được rồi, được rồi, ngươi chơi đi, chỉ chơi ở trong này thôi.

- Bây giờ ta không có hứng thú, không thèm.

Con mèo bạc lườm lư hương, chậm rãi nằm sấp ở bệ cửa sổ, gác đầu lên hai cái chân trước lên, ánh mắt nhìn về phía nơi khác.

Bầu không khí có chút nặng nề, Viên Minh suy nghĩ một lát nói:

- Ngươi cần lư hương này làm gì? Có thể nói với ta không?

Thật ra chuyện con mèo bạc xuất hiện, trong lòng hắn vẫn luôn nghi ngờ. Ban đầu, hắn còn đề phòng, chỉ có điều ở chung lâu, cộng thêm con mèo bạc quả thật giúp mình không ít chuyện, còn từng cứu mình, hắn đã thật lòng xem con mèo bạc thành bằng hữu.

- Không nói cho ngươi biết, bây giờ ta mặc kệ ngươi.

Giọng nói của con mèo bạc Tịch Ảnh vang lên ở trong đầu Viên Minh.

- Vậy để ta đoán thử nhé.

Viên Minh nói.

Con mèo bạc Tịch Ảnh liếc mắt nhìn về phía Viên Minh, chớp chớp vài cái, muốn nghe xem Viên Minh có thể nói ra đạo lý gì.

- Lúc ta tu luyện Minh Nguyệt Quyết, gọi lư hương này ra, cảm giác nó trợ giúp thần hồn vững chắc, tăng trưởng hồn lực, ngươi cũng cảm nhận được điều đó.

Viên Minh tiếp tục nói.

Hắn đã sớm phát hiện ra, trước đây sở dĩ con Hỏa Sàm Nhi nghịch ngợm của tam động chủ thích thân thiết với mình, hơn phân nửa cũng là vì vậy.

- Xem ra ngươi không ngu ngốc, Khai Khiếu rồi hả? Để cho ta sờ đầu của ngươi xem thử, có khả năng sừng mọc dài rồi.

Con mèo bạc giơ cái chân trong suốt lấp lánh về phía đầu của Viên Minh.

Viên Minh thấy thế theo bản năng tránh đi, cảnh tượng chân của Tịch Ảnh chém đầu Khôn Đồ rơi xuống đất vẫn còn sờ sờ trước mắt, hắn cũng không muốn bị chân này sờ lên một lần đâu.

- Dừng, dừng, chân ngươi không nặng không nhẹ, quá dọa người.

Viên Minh giật mình, nói.

- Người nhát gan, ta thật sự muốn hại ngươi, còn cần chờ tới bây giờ à? Đã sớm một trảo xuống, giết người cướp đỉnh.

Con mèo bạc Tịch Ảnh khinh thường nói.

- Vậy vì sao ngươi không ra tay?

Viên Minh kỳ lạ hỏi.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 54%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)