- Tiền chưởng quỹ, vậy làm phiền ngươi.
Viên Minh nói.
- Các hạ yên tâm, cả khu vực phía bắc Nam Cương, nếu nói có thương hội nào đáng tin nhất, vậy không ai ngoài Trung Hải Thương Hội ta. Ta có thể vỗ ngực bảo đảm, đồ nhất định sẽ được an toàn đưa đến đô thành Đại Tấn.
Chưởng quỹ trung niên cân nhắc túi tiền trong tay, vừa cười vừa nói.
Viên Minh gật đầu, đứng dậy rời khỏi lầu các.
Lưu lạc mộng tiên cách nghìn ngày, một tờ thư nhà báo bình an.
Trên lá thư kia có ấn ký do mình sử dụng chiếc nhẫn bạch ngọc ấn lên, chắc hẳn phụ thân đại nhân sẽ nhận ra được.
Nếu xác định được thân phận của mình, tuy ký ức chưa hoàn toàn hồi phục, lại tạm thời còn chưa có cách nào quay về Đại Tấn, nhưng vẫn cần phải gửi phong thư nhà cho phụ mẫu, khiến hai người không cần quá nhớ mong.
Tính toán ra, mình cách lần đi sứ gặp sự cố "mất tích" kia cũng sắp hai năm.
...
Sau nửa tháng, Viên Minh một lần nữa trở lại Bích La Động.
Hắn đi tới chỗ Phương Cách sư huynh báo cáo trước, sau đó mới trở lại chỗ ở của mình.
Bởi vì lúc rời đi, Viên Minh khóa cửa phòng, cho nên gian nhà không ai qua quét dọn, bên trong tích một lớp bụi bặm dày.
Hắn đi tới bên cửa sổ, liếc mắt đã nhìn thấy tờ giấy nhắn lại cho Tịch Ảnh vẫn để mở ở trên bàn.
Chỉ có điều giấy trắng bị xé thành hai nửa, dưới góc phải của một nửa có thêm một dấu chân mèo nhỏ.
- Tức giận còn không nhỏ đâu.
Viên Minh cười giễu cợt.
Trên mặt bàn còn có vài dấu cào hỗn loạn khác, rõ ràng, trong lúc hắn rời đi, ngoại trừ con mèo bạc Tịch Ảnh tới, Hỏa Sàm Nhi cũng từng tới.
Viên Minh đang định tự mình thu dọn, Bá Thổ đã cầm chậu nước chạy tới.
Hắn nói là lúc trước nhìn thấy Viên Minh trở về, nên nhanh chóng chuẩn bị.
Hắn làm việc tay chân nhanh nhẹn, rất nhanh đã quét bụi, vẩy nước sạch sẽ cả gian phòng, trong góc cũng được lau đến khi không dính một hạt bụi nhỏ.
Bá Thổ làm xong chuyện này, lại chuẩn bị rời đi.
Viên Minh gọi hắn lại, cho hắn một túi ngân tệ, mới để cho hắn rời đi.
Làm nô bộc trong Bích La Động, có không ít người đều giống như Cáp Cống, cuộc sống quá khổ, hoặc có rào cản gì đó không vượt qua được, mới bất đắc dĩ phải bán vào đây.
Những ngân tệ này không có ý nghĩa quá lớn đối với Viên Minh, nhưng vẫn vô cùng quan trọng đối với bọn họ.
Coi như lấy ở thế tục, trả về thế tục.
Bá Thổ quỳ xuống đất bái lạy, ngàn ơn vạn tạ, sau đó mới mắt đỏ rời đi.
Viên Minh sắp xếp lại, mới gọi ra lư hương đặt trên bàn, bắt đầu tiếp tục rót pháp lực vào trong đó.
Tính ra, hôm nay lại là ngày thứ bảy.
Sau khoảng một nén hương, Viên Minh dừng động tác lại, hình Thái Cực trên lư hương lại sáng lên.
Hắn liếc nhìn lư hương, đang muốn lấy ra hương đen tự chế, cửa sổ đang đóng bỗng nhiên mở ra, một cái bóng lóe lên.
Trong lòng Viên Minh căng thẳng, theo bản năng muốn thu hồi lư hương.
Chỉ là hắn còn chưa kịp có động tác, bỗng nhiên phát giác trên tay nhẹ bỗng, lúc cúi đầu nhìn xuống, mới phát hiện hai tay mình trống trơn, lư hương đã biến mất không thấy bóng dáng nữa.
- Nguy rồi.
Viên Minh thấy thế, lập tức vô cùng kinh ngạc.
Lúc này, chợt thấy bóng dáng con mèo bạc Tịch Ảnh xuất hiện ở chỗ trước cửa sổ, lơ lửng bên cạnh của nó là lư hương màu xanh kia.
Trên lư hương bọc phủ một tầng ánh sáng màu bạc liên kết với con mèo bạc Tịch Ảnh.
- Tịch Ảnh? Ngươi làm gì vậy?
Viên Minh nhìn thấy là con mèo bạc Tịch Ảnh thì thoáng thở phào nhẹ nhõm, nhưng không vui nói.
Con mèo bạc Tịch Ảnh trả lời:
- Cho ta mượn cái đỉnh này chơi mấy ngày.
Thân hình nó bất chợt nhảy lên, lại nhẹ nhàng nhảy tới cành cây Tùng ngoài cửa sổ, đi ra ngoài.
Viên Minh mơ hồ phát hiện ra chút giảo hoạt khó giấu được trong mắt của con mèo bạc Tịch Ảnh, nhưng động tác của hắn cũng không chậm trễ, nhảy lên, đuổi theo về phía ngoài cửa sổ.
Nhưng khi hắn đuổi đến bên ngoài, chỉ thấy bóng lưng của con mèo bạc Tịch Ảnh đã nhảy ra khỏi bức tường vây, đi xa rồi.
- Tịch Ảnh...
Viên Minh hét lớn một tiếng, vội vàng đuổi theo.
Tốc độ của con mèo bạc Tịch Ảnh rất nhanh, Viên Minh sao có thể đuổi kịp. Nó chạy vào trong núi rừng rậm, chỉ thoáng cái đã không thấy bóng dáng. Phạm vi thần thức của Viên Minh có hạn, căn bản không có cách nào tra xét được.
Cho tới giờ phút này, Viên Minh mới phát giác lư hương đến trong tay của con mèo bạc Tịch Ảnh.
Chỉ là hắn không sao hiểu được, tại sao con mèo bạc Tịch Ảnh phải đột nhiên cướp lư hương của hắn, thật sự chỉ mượn mấy ngày chứ?
Trong lúc qua lại, hắn đã không chỉ một lần lấy ra lư hương, thậm chí còn tự tay giao cho đối phương để cho nó kiểm tra, khi đó cũng không thấy Tịch Ảnh có hành động gì không thích hợp.
Lư hương có ý nghĩa đặc biệt đối với hắn, Viên Minh vừa lo lắng nghĩ, vừa dùng hai ngón tay ấn giữa chân mày, thi triển Minh Nguyệt Quyết thả ra ba con Hồn Nha từ trong thức hải.
Hồn Nha giang cánh bay ra, bay về phía trong núi rừng tìm kiếm.
Nhưng không thể nhìn thấy bóng dáng của con mèo bạc Tịch Ảnh ở bất kể chỗ này.
Viên Minh nhíu chặt chân mày, hắn đã sớm ý thức được, nếu con mèo bạc Tịch Ảnh có ý định che giấu, mình căn bản không có cách nào phát hiện ra đối phương.
- Bình tĩnh, phải bình tĩnh, nhất định còn có cách...
Viên Minh ngừng lại, cố làm cho mình bình tĩnh suy xét.
Sau khi xoa dịu trạng thái hốt hoảng, bình tĩnh suy xét, Viên Minh quả nhiên nghĩ ra cách.
Lư hương đối với hắn không phải là một món pháp khí bình thường, giữa hắn và lư hương có liên hệ đặc biệt.
Viên Minh liếc nhìn cánh tay của mình, bất chợt thu Hồn Nha về, khoanh chân ngồi trên mặt đất.
Sau đó, tay hắn xoa lên vị trí ấn kỹ vốn có của lư hương, sử dụng thần niệm bắt đầu thử liên hệ với lư hương, truyền ra ý niệm mình triệu hoán nó trở về.
Viên Minh không biết làm vậy có hữu dụng không, nhưng đây là cách duy nhất hắn có thể thử vào lúc này.