- Tới đi, đứng dậy luyện một chút đi.
Trong lòng Viên Minh thầm nghĩ.
- Đi thôi, đi tới Ngự Hoa Viên, trẫm muốn luyện tay một chút.
Không biết có phải do Viên Minh cứ nhắc mãi không, không ngờ tiểu hoàng đế thật sự muốn đi luyện tập Nhiên Bạo Thuật.
Trong lòng Viên Minh cũng có chút kích động theo.
Chỉ là tiểu hoàng đế vừa mới đứng dậy, Viên Minh đã cảm thấy choáng váng, thần hồn của hắn đã trở lại trong cơ thể mình.
- Nhiên Bạo Thuật, hóa ra tên là Nhiên Bạo Thuật...
Sau khi Viên Minh tỉnh lại, chân mày nhíu chặt, chỉ cảm thấy cái tên này đúng là một lời khó nói hết.
Hắn nhìn hương đen đã tắt trước mắt, trong lòng bất giác có chút buồn bực.
- Tác dụng thêm vào bột linh thạch không lớn lắm...
Lần này, thời gian nhập hồn có hơi tăng lên, nhưng chỉ hơn trước mấy hơi thở mà thôi,
Tuy nhiên, nhìn mấy hơi thở dường như không hề tác dụng này, lại cho Viên Minh một sự dẫn dắt.
Có thể tàn hương chỉ là chìa khóa mở ra ngưỡng cửa nhập hồn, cho nên lượng của nó nhiều hay ít không ảnh hưởng tới thời gian nhập hồn dài hay ngắn, nếu muốn chế tạo ra hương đen thật sự giống với hương đen ban đầu, sợ rằng còn phải tìm kiếm càng nhiều linh tài tương ứng có ẩn chứa linh lực, không ngừng thử mới có khả năng làm được.
Hắn ở trong thần miếu nhỏ này sẽ không có cách nào hoàn thành chuyện đó.
- Nếu thời gian lâu hơn một điểm thì tốt rồi. Nếu có thể theo tiểu hoàng đế cùng thi triển Nhiên Bạo Thuật một lần, nhất định có thể có cảm ngộ sâu hơn.
Trong lòng Viên Minh thầm nghĩ.
Hắn lại giống như một cống sinh theo tân khoa trạng nguyên cùng tham gia thi, không chỉ có thể nhìn thấy người trước giải bài thi, còn có thể biết suy nghĩ giải đáp của đối phương, một khi bản thân tự làm, lại có thể lưu loát sinh động, không gặp trở ngại nào.
- Mà thôi, đi ra lâu như vậy, cũng tới lúc lên đường quay về tông môn rồi. Đúng lúc mình tu luyện "Cửu Nguyên Quyết" và "Minh Nguyệt Quyết" đều có dấu hiệu đột phá, nên trở về tông môn bế quan một thời gian.
Viên Minh thở hắt ra một hơi, chậm rãi nói.
Hắn đứng dậy thu dọn nguyên liệu chế tạo hương thu thập trong khoảng thời gian này và tàn hương còn lại, tất cả đều thu vào trong túi trữ vật.
Sau đó lại lấy nhẫn trữ vật và đồ bên trong ra, chuyển tới trong túi trữ vật, cất vào bên người.
Một khi trở lại trong tông môn, thứ này lại thành đồ thể để người khác nhìn thấy.
Chờ đến sau khi chuẩn bị thỏa đáng tất cả, Viên Minh đóng cửa phòng, định tìm đến Ô Tang báo cho hắn biết một tiếng, sau đó rời đi.
Nhưng hắn tìm một vòng vẫn không nhìn thấy Ô Tang.
Vào lúc Viên Minh sắp đi đến cửa miếu, chợt nghe bên ngoài có tiếng ầm ĩ, hình như có người đang kêu khóc.
Chờ hắn chạy tới, lại nhìn thấy trên gương mặt Ô Tang đầy râu ria, toàn thân bụi bặm chặn ở ngoài cửa miếu.
- Dát Long sư huynh, ngươi không thể đuổi ta đi...
Ô Tang nhào tới tóm lấy góc áo của Dát Long, trong miệng không ngừng gào khóc.
- Hừ, ngươi quen thói cờ bạc, chết cũng không hối cải, ở đây không chứa được ngươi nữa, ngươi vẫn mau đi chỗ khác đi.
Vẻ mặt Dát Long chán ghét, lên tiếng trách mắng.
Bên cạnh không có nhiều người vây xem, nhưng tất cả đều lộ vẻ trêu tức, xem náo nhiệt.
Viên Minh nghe vậy thì hiểu rõ, không trách được những ngày qua vẫn không nhìn từng Ô Tang, chắc hắn nhận được số ngân tệ mình cho, cơn nghiện cờ bạc nổi lên, lại chạy về Thiết Hổ Trấn đánh cược rồi.
Hắn âm thầm lắc đầu, liếc nhìn qua lại muốn rời đi.
Kết quả hắn mới ra khỏi cửa miếu, đã bị Ô Tang nhìn thấy, người sau giống như người rơi xuống nước nắm được cọng rơm cuối cùng, nhào qua tóm lấy chân hắn.
- Ô Tang, ngươi làm cái gì vậy?
Viên Minh nhẹ nhàng tránh thoát, nhíu mày hỏi.
- Ngươi giúp ta, cầu xin giúp ta đi.
Ô Tang vội vàng cầu khẩn.
- Ta chỉ là khách ở nhờ chỗ này, đâu có quyền thỉnh cầu chủ nhà? Ô Tang huynh, ngươi vẫn nên tự mình cố gắng nói chuyện với ông từ Dát Long đi.
Viên Minh vừa cười vừa nói.
Nói xong, hắn lại nói với ông từ Dát Long:
- Trong khoảng thời gian này đã quấy rầy nhiều rồi, hôm nay ta phải rời đi, cảm ơn đã tiếp đón.
Dát Long và hắn không có giao tình gì, nghe hắn nói vậy cũng chỉ thản nhiên gật đầu, không nói gì.
- Đều tại hắn, ta vốn ở trong miếu cần cù chăm chỉ chế tạo hương, ngày đêm cố gắng học tập tu hành. Đều tại hắn tới tìm ta, quấy nhiễu việc tu hành của ta, mới khiến cho ta một lần nữa sa ngã.
Ô Tang thấy Viên Minh không chịu giúp, bỗng nhiên đứng dậy chỉ vào hắn, tàn khốc nói.
Được nghe lời ấy, đám người đều nhìn về phía Viên Minh với ánh mắt nghi ngờ.
- Ta chỉ cảm động vì Khuyển Nha Thần đại nhân cho ta chỉ dẫn, thường xuyên cho Ô Tang chút tiền nhang đèn và phí thức ăn, bảo hắn chuyển giúp cho miếu, cũng không bảo hắn cầm tiền đi cờ bạc.
Vẻ mặt Viên Minh vô tội, mở miệng nói.
- Ô Tang, trong miếu cũng không thấy ngươi cầm tiền nhang đèn của thí chủ qua, xem ra đều bị ngươi cầm đi cờ bạc?
Sắc mặt Dát Long chợt nghiêm lại, rõ ràng đã nổi giận.
Hắn vừa nói ra lời này, đám người đứng ngoài xem đang nghi ngờ đều biến thành phẫn nộ.
Ô Tang làm vậy là lừa gạt Khuyển Nha Thần đại nhân!
- Người từng rơi vào dòng sông dục vọng, sẽ luôn sa ngã, Khuyển Nha Thần đại nhân vĩ đại cũng khó có thể loại bỏ mê chướng của ngươi. Ô Tang, Cửu Lý Miếu không chào đón ngươi, ngươi đi đi.
Dát Long vừa nói dứt lời, xoay người rời đi.
Viên Minh liếc nhìn vẻ mặt đờ đẫn của Ô Tang, vỗ nhẹ hắn vài cái, thần không biết quỷ không hay bỏ một hạt đậu vàng vào trong túi của Ô Tang, nói:
- Chó cờ bạc sẽ không được chết tử tế đâu!
Sau đó hắn lắc đầu rời đi, hoàn toàn kết liễu nhân quả.
Về phần Ô Tang có thể sửa được không, hắn không ôm hy vọng.
...
Nửa ngày sau.
Trong một phòng trang nhã ở lầu cao tại Thiết Hổ Trấn.
Viên Minh lấy từ trong người ra một lá thư được niêm phong và một túi tiền, giao cho nam tử trung niên ăn mặc tinh tế ngồi ở phía đối diện.