Viên Minh quan sát qua, lúc này mới chợt nhận ra, các nàng cũng chỉ mặc trang phục nha hoàn.
- Tiểu Viện, bảo ngươi lấy cái quạt lụa cho tiểu thư, ngươi ở đây làm gì thế? Lát nữa, Lâm công tử sẽ tới, ngươi còn rề rà ở đây?
Nha hoàn thanh lệ kia trách.
- Không biết vì sao, vừa rồi ta hơi choáng váng...
Giọng điệu Tiểu Viện yếu ớt nói.
- Ngươi đấy, chỉ thích lười biếng.
Nha hoàn thanh lệ cong Lan Hoa Chỉ, điểm nàng một cái, nói.
- Ta...
Ai ngờ, Tiểu Viện còn chưa nói hết lời, Viên Minh lại thật sự bắt đầu choáng váng.
Trong chớp mắt tiếp theo, ý thức của hắn đã chìm vào bóng tối.
Chờ lúc hắn tỉnh lại, vẫn ngồi ở trong sương phòng của thần miếu, hương đen to cắm trong lư hương trước mắt đã cháy hết.
- Thời gian hình như không khác lắm, không dài hơn lần trước là mấy...
Viên Minh cầm lấy lư hương, trên mặt lộ vẻ bất đắc dĩ.
Về phần hình Thái Cực trên lư hương, tất nhiên đã tắt.
- Xem ra vẫn phải thử tiếp.
Viên Minh điều chỉnh tâm trạng, nói như thế.
...
Trong một tháng tiếp theo, Viên Minh lại liên tiếp sử dụng nguyên liệu khác nhau, phối hợp tàn hương để chế tạo hương đen.
Tổng cộng thử bốn lần, trong đó còn có một lần nhập hồn ở trên thân Vương Thuận, nhưng kết quả mỗi lần đều như vậy, không nói thời gian nhập hồn ngắn ngủi vội vàng, vẫn không cách nào khống chế được tự do hoạt động của kí chủ, căn bản không kịp điều tra và xác định thân phận của mình.
Điều này làm cho Viên Minh rất bất đắc dĩ.
Mắt thấy sắp tới thời gian phải quay lại tông môn, hắn quyết định trước khi đi, thử lại một lần cuối cùng.
Hắn lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một viên linh thạch, đập nát, nghiền thành bột, thêm vào trong hương liệu.
Có bột linh thạch thêm vào, trong hương liệu lập tức có một sóng linh lực dao động yếu ớt.
Sau đó, Viên Minh lấy ra chút tàn hương, cũng tăng thêm vào trong hương liệu.
Theo các loại nguyên liệu trộn lẫn, lại một số hương được Viên Minh thành công chế tạo ra.
Lần này, quy cách hắn chế tạo đã khôi phục lại hình thức ban đầu, không lại làm hương to khoa trương như vậy nữa.
Nhưng chờ sau khi hương chế tạo xong, Viên Minh lại kỳ lạ phát hiện, mình không cảm giác được sóng linh lực trong đó.
- Chẳng lẽ, linh lực tản đi hết?
Trong lòng Viên Minh nghi ngờ.
Chỉ là hắn không nghĩ nhiều, lại đốt hương đen.
Tuy nhiên lần này, trước khi hắn đốt hương, trong lòng một mực lặng lẽ nhớ kỹ "tiểu hoàng đế", mong có thể lại nhập hồn đến trên thân của người này.
Lúc trước, nhiều lần đốt hương nhập hồn như vậy, chỉ lúc ở trên thân tiểu hoàng đế, hắn mới thu được lợi ích lớn nhất.
Mấy ngày nay, Viên Minh ngoại trừ rót pháp lực cho lư hương trợ giúp nó hồi phục ra, rảnh rỗi không nhịn được cân nhắc về "Hỏa Cầu Thuật" kỳ lạ kia.
Bởi vì lúc nhập hồn tiểu hoàng đế, hắn thật sự cảm giác như chính mình trải qua, quan sát quá trình tiểu hoàng đế phóng ra thuật pháp, thậm chí cảm nhận được quá trình pháp lực di chuyển trong cơ thể lúc tiểu hoàng đế thi triển thuật pháp. Cho nên Viên Minh trở về cẩn thận phỏng đoán, kết hợp với kinh nghiệm trước đó, rất nhanh đã học trước.
Chỉ là tạm thời còn chưa đạt được tới trình độ như lúc tiểu hoàng đế thi triển thuật pháp thôi.
Viên Minh vẫn hy vọng có thể lại nhập hồn vào tiểu hoàng đế, tốt nhất là có thể lại cảm nhận quá trình hắn thi triển thuật pháp.
- Nhất định là tiểu hoàng đế, nhất định phải là tiểu hoàng đế...
Mãi đến trước khi ý thức hoàn toàn chìm trong bóng tối, trong lòng Viên Minh vẫn đang điên cuồng kêu lên.
Trong chớp mắt tiếp theo, tầm mắt của hắn cuối cùng lại sáng lên.
Hắn nhìn thấy một ngai vàng với kiểu dáng tinh tế đẹp mắt, nhìn thấy một bàn chất đầy tấu chương.
- Bệ hạ, nếu không nghỉ ngơi một lát lại tiếp tục?
Lúc này, một giọng nói hơi lanh lảnh vang lên.
Ký chủ của Viên Minh nghe tiếng, ánh mắt chuyển động, nhìn thấy một công công mặc trẻ tuổi mặc trang phục hoạn quan đang cầm một chén trà sâm qua.
- Đúng là tiểu hoàng đế, lại có thể thật sự nhập hồn vào tiểu hoàng đế...
Sau khi Viên Minh xác nhận chuyện này, lập tức chìm trong vui sướng.
Điều này có nghĩa là cho tới nay, một suy đoán hắn đã được nhận được sơ bộ.
Hắn nhập hồn không phải ngẫu nhiên không có thứ tự, mà không thoát khỏi liên hệ với người hoặc vật hắn luôn nhớ tới, có liên quan mật thiết.
- Xử lý những chính vụ này thật sự buồn chán, còn không vui bằng tu luyện. Trước đây trẫm thật sự quá ngốc, lại có thể không chịu tu luyện. Lần sau, Quốc sư lại tới, Nhiên Bạo Thuật của trẫm nhất định có thể khiến cho hắn giật mình kinh ngạc.
Lúc này, tiểu hoàng đế lên tiếng.
Viên Minh có thể cảm nhận được rõ ràng tâm trạng vui mừng nhảy nhót giống như chim sẻ của hắn, thậm chí bản thân cũng có phần nóng lòng muốn thử.