- Giúp... giúp cái gì?
Ô Tang nhìn thấy nụ cười của Viên Minh, trong lòng có chút sợ hãi, do dự nói.
- Ta muốn ngươi thu thập hết tàn hương trong lư hương trên bàn thờ đại điện của thần miếu cho ta. Sau khi chuyện thành công, ta bằng lòng cho ngươi mười ngân tệ, thế nào?
Viên Minh hỏi.
Hắn không phải không thể lén đi thu thập, nhưng hắn không muốn lãng phí quá nhiều thời gian, những vàng bạc trong giới phàm tục vốn không có giá trị lớn đối với hắn, huống gì trước đây không lâu mình còn nhận được một khoản bồi thường từ chỗ lão Tẩu Thuốc.
- Ngươi cần tàn hương làm gì?
Lúc Ô Tang nghe được "Mười ngân tệ", tim đập thình thịch, lại nghĩ đến chuyện xảy ra giữa ban ngày, nhíu mày hỏi.
- Ở quê cũ, ta bị bệnh, đều phải sử dụng tàn hương hòa với nước uống. Sáng hôm nay, ta lại đột nhiên đau bụng.
Viên Minh hào phóng thừa nhận.
- Uống tàn hương chữa bệnh? Ở đây cũng có phương thuốc cổ truyền như vậy.
Ô Tang từ chối cho ý kiến, trong lòng không cho rằng cách chữa bệnh của Viên Minh là đúng.
- Nếu ngươi không bằng lòng, ta có thể trực tiếp đi tìm ông từ Dát Long lấy. Ta tin tưởng hắn sẽ cam tâm tình nguyện trị bệnh cứu người.
Viên Minh đảo đồng tử, nói.
- Ha ha, vậy thì quá phiền toái rồi, hơn nữa bây giờ Dát Long sư huynh còn đang nổi nóng, ngươi đừng chọc vào hắn. Chờ buổi tối mọi người nghỉ ngơi, ta sẽ giúp ngươi làm chuyện này, ngươi không cần phải làm phiền người khác. Bảo trọng.
Ô Tang cười ha ha, sau đó vội vàng nói.
Sau khi Viên Minh đuổi Ô Tang đi, lại quay trở về trong phòng, bắt đầu vận chuyển pháp lực rót vào trong lư hương.
Hắn bỗng nhiên nghĩ đến cảnh tượng tiểu hoàng đế tập trung ý chí luyện phát "Hỏa Cầu Thuật" kia, càng nghĩ càng thấy có vài phần kỳ lạ.
Hắn theo bản năng học theo dáng vẻ của tiểu hoàng đế, hai chân tách ra đứng tấn.
Nhắm mắt lại, hắn cẩn thận hồi tưởng lại quá trình pháp lực vận chuyển trong cơ thể lúc đó, vẫn có những chú ngữ kia. Sau đó, hắn mở hai mắt ra, giơ cánh tay ra, giơ ngón trỏ lên, bắt đầu phát động pháp lực.
Không bao lâu, trên đầu ngón tay của hắn có ánh lửa thoáng hiện, trong một tiếng "xèo", một quả cầu lửa lớn bằng nhân hạch đào đột nhiên hiện ra.
Tuy nhìn quả cầu lửa này không lớn, nhưng sau khi nó xuất hiện, một nhiệt độ cực cao cũng theo đó tràn ngập cả gian phòng.
Viên Minh đang nhìn "Hỏa Cầu Thuật" do mình lần đầu thi triển ra, trong mắt lóe lên vẻ vui mừng, xem ra mình có thiên phú học tập pháp thuật trên phương diện này cũng không tệ lắm.
Ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm vào quả cầu lửa nhỏ trên đầu ngón tay, cẩn thận quan sát, so sánh với lúc Trần Uyển thi triển ra Hỏa Cầu Thuật trong trí nhớ, hình như ngoại trừ kích thước ra, tuyệt đối không có gì khác nhau.
Chẳng lẽ, điểm quan trọng trong pháp thuật này là tiểu hoàng đế tiếp tục rót vào pháp lực, khiến quả cầu lửa không ngừng lớn lên, nhờ đó tăng cường uy lực?
Suy đoán này nhanh chóng bị hắn tạm thời éo xuống.
Thứ nhất, trước mắt hắn đang ở nơi phàm tục, thật sự không tiện tiếp tục nghiên cứu Hỏa Cầu Thuật. Thứ hai, hắn càng muốn thăm dò việc quan trọng đốt hương nhập hồn hơn, cũng không có quá nhiều tinh lực lo nghĩ tới chi tiết khác.
Rạng sáng hôm đó, Ô Tang giống như kẻ trộm vậy, cầm theo một túi nặng trịch cẩn thận tìm tới.
Viên Minh nhìn qua, phát hiện tàn hương này không khác với lúc mình lấy được ban ngày, thật sự là tàn hương trên hương án được tích góp qua nhiều năm, hắn lại đưa mười ngân tệ cho Ô Tang.
Ô Tang thăm hỏi bệnh tình của Viên Minh vài câu, sau đó vui mừng rạo rực rời đi:
- Quả nhiên hiệu thuốc mới là buôn bán kiếm tiền nhất, không sai chút nào. Chờ mình trả nợ xong, có phải nên cân nhắc xem có nên làm nghề nghiệp này không? Ăn không chết, cứu không sống, không nguy hiểm, đảm bảo thu hoạch dù hạn hay lụt!
Viên Minh không hứng thú để ý tới suy tính của Ô Tang, tiếp tục vừa tu luyện vừa rót vào pháp lực, giúp đỡ lư hương hồi phục.
Bảy ngày tiếp theo, hắn gần như không ra cửa, Ô Tang cũng hiếm khi không tới tìm hắn.
Buổi sáng ngày này, hình Thái Cực trên lư hương cuối cùng sáng lên một tầng ánh sáng mông lung.
Viên Minh không kịp chờ đợi, cầm một nén hương đen to bằng ngón tay cái ở trên bàn cắm vào trong lư hương.
Vì kéo dài thời gian mình nhập hồn, hắn trộn gấp ba số lượng tàn hương vào trong nén hương, đồng thời tăng lượng những tài liệu khác thêm không ít.
Sau khi Viên Minh khóa kỹ cửa phòng, lại đốt hương đen.
Theo khói xanh dâng lên, cảm giác quen thuộc này lại kéo tới, Viên Minh chà xát tay, trong lòng đầy chờ mong.
Chờ hắn từ trong bóng tối tỉnh lại, lập tức mở hai mắt ra, quan sát xung quanh.
Lần này, không nhìn thấy điện phủ huy hoàng lộng lẫy, không ngửi được mùi hương liệu giúp tỉnh táo tinh thần, trái lại có một mùi son phấn chui vào xoang mũi của hắn.
Lọt vào trong tầm mắt hắn, không ngờ là một gian khuê phòng lụa mỏng màn che.
Hắn thầm cảm thấy không ổn, theo bản năng muốn xoa gò má của mình, kết quả phát hiện cơ thể hắn nhập hồn lại không cử động, hình như giống như lần trước, hắn căn bản không khống chế được hành động của thân thể này.
Hắn thậm chí không thể đảo mắt, trong tầm mắt có thể nhìn thấy cũng chỉ là khu vực cơ thể này có thể nhìn thấy.
Được vào lúc này, ánh mắt chủ nhân cơ thể di chuyển xuống dưới, Viên Minh mới nhìn thấy hai gò bồng đảo và một đoạn cánh tay trắng như ngó chen chống lên bàn, nhìn trang phục trên người, không ngờ là một bộ váy lót của nữ tử.
- Không phải tiểu hoàng đế, cũng không phải người chăn ngựa, đúng là nữ nhân...
Viên Minh oán thầm nói.
Lúc này, chủ nhân của thân thể đứng lên, nhưng không cẩn thận đụng phải bàn, một tiếng "xoảng" vang lên.
- Tiểu Viện, ngươi đang làm gì vậy?
Từ bên ngoài lập tức truyền vào một giọng nói có phần trách cứ.
Tiểu Viện? Là tên của chủ nhân cơ thể này?
Ngay sau đó, Viên Minh lại nghe được một tiếng nói giòn tan vang lên từ trên thân "mình":
- Không có việc gì, ta đụng phải chân...