Trong lúc Viên Minh đang nghi ngờ, không biết hoàng đế thiếu niên này đang làm gì, miệng hắn ngừng đọc chú ngữ, giơ đầu ngón trỏ lên cao nửa tấc, hư không thoáng dao động, đột nhiên xuất hiện vài tia lửa, tiếp đó "xèo" một tiếng, một quả cầu lửa màu đỏ lớn bằng nắm tay trẻ sơ sinh đã hiện ra.
Ngay lập tức, Viên Minh chỉ cảm giác được một hơi nóng hừng hực phả vào mặt, nhiệt độ xung quanh cũng liên tục tăng lên.
- Chẳng lẽ người này đang luyện tập Hỏa Cầu Thuật?
Trong đầu Viên Minh thoáng nghĩ.
Hắn không phải lần đầu tiên nhìn thấy Hỏa Cầu Thuật, lại giống như Mộc Thứ Thuật của hắn vậy, có thể được tính là một loại pháp thuật công kích nhập môn cơ sở nhất thường gặp trong pháp thuật thuộc tính hỏa, không ít tu sĩ Luyện Khí kỳ có hỏa linh căn đều sẽ biết. Nhưng bởi một ít nguyên nhân nào đó, hắn vẫn chưa tập được, một điểm chủ yếu nhất trong đó là hắn không có nhiều thời gian luyện tập như vậy.
Bây giờ mình nhập hồn lên người hoàng đế thiếu niên, mặc dù không cách nào khống chế hành động ăn nói của hắn như lần trước, lại vẫn có thể cảm nhận được rõ ràng, trong quá trình hắn phóng ra Hỏa Cầu Thuật, tình hình pháp lực lưu chuyển trong đan điền và kinh mạch toàn thân, thậm chí ngay cả chú ngữ hắn đọc trong miệng cũng có thể nghe được rõ ràng.
Sau khi hoàng đế thiếu niên ngưng tụ ra quả cầu lửa ở đầu ngón tay, vẫn chưa có ý định phóng ra ngoài, mà tiếp tục điều động pháp lực bên trong đan điền, rót vào trong quả cầu lửa kia, khiến nó chậm rãi lớn lên, màu sắc cũng từ màu đỏ nhạt dần đi, có xu hướng chuyển thành màu vàng nhạt.
- Đây là Hỏa Cầu Thuật thật sao... Vì sao ta luôn cảm thấy hơi kỳ lạ?
Viên Minh nhìn quả cầu lửa kia, cảm giác hơi khác với những gì mình tìm hiểu được lúc trước.
Hỏa Cầu Thuật bình thường, cơ bản đều là sau khi ngưng tụ sẽ trực tiếp phóng ra ngoài, lại giống như mình thi triển Mộc Thứ Thuật vậy, chưa từng nghe nói còn có thể thông qua việc tiếp tục rót vào pháp lực để lớn hơn.
Trong lúc hoàng đế thiếu niên thiêu đốt quả cầu lửa tới toàn thân đổ mồ hôi, trán nhễ nhại, quả cầu lửa ở đầu ngón tay cuối cùng dừng lớn lên.
Viên Minh cùng thị giác với hắn hiểu rõ, đây là do pháp lực trong đan điền của hoàng đế thiếu niên đã không còn lại bao nhiêu.
Mà quả cầu lửa đã lớn bằng cái đầu, sau khi kiên trì hai ba hơi thở, đột nhiên vỡ nát, hóa thành từng tia lửa, tiêu tan trong không khí.
Còn không ngờ Viên Minh suy nghĩ nhiều, đã cảm giác trước mắt tối sầm, ngay sau đó mất đi ý thức.
Chờ hắn tỉnh lại lần nữa, trong phạm vi tầm nhìn lại là những thứ bày biện trong sương phòng ở Cửu Lý Miếu.
Trong lư hương trước người cắm một nén hương đen, một nén hương bên cạnh đã cháy hết, chỉ còn lại có một ánh lửa cuối cùng đang dần dần tắt.
Ánh sáng hình Thái Cực trên lư hương cũng đã trở nên ảm đạm.
- Vừa rồi, ta thành công à? Hơn nữa còn là trên thân tiểu hoàng đế lúc đầu?
Viên Minh ngây người nhìn nén hương đã cháy hết, nghĩ.
Hương do hắn tự chế cuối cùng lần đầu tiên thực hiện được công năng khiến thần hồn nhập hồn vốn có của hương đen, còn cảm ngộ được tiểu hoàng đế thi triển Hỏa Cầu Thuật thần kỳ, lúc này cho dù thời gian rất ngắn, hình như trước sau chỉ mười mấy hai mươi hơi thở đã trở về.
Nhưng cuối cùng đã thành công!
Trong lòng Viên Minh kích động, giơ nắm đấm ra sức vung vẩy, há miệng lặng lẽ gầm không tiếng động. Giờ phút này, hắn chỉ cảm thấy căn phòng nhỏ này, ngôi miếu này, Thiết Hổ Trấn này, con suối, dòng sông lớn, Nam Cương, Đại Tấn thậm chí biển rộng xa xôi phía đông, cả thế giới đều không còn là rào cản.
Nửa bộ dưới của Cửu Nguyên Quyết... Thậm chí công pháp khác tốt hơn có thể đều có khả năng!
Viên Minh hưng phấn hồi lâu mới bình tĩnh lại, khống chế do linh quang kia mang đến nhạt dần, đầu óc cũng chậm rãi tỉnh táo, cảm giác mình hình như thành công, nhưng trên mặt ý nghĩa chưa tính là hoàn toàn thành công.
- Tuy thành công chế tạo được hương có thể nhập hồn, nhưng xem ra vẫn có không ít vấn đề, bất luận vì sao không thể khống chế hành động của tiểu hoàng đế, chỉ riêng thời gian nhập hồn có chênh lệch khá xa so với hương ban đầu.
Viên Minh có chút thất vọng nghĩ.
Tuy nhiên, Viên Minh lại thầm mừng rỡ, dù sao có thể thực hiện nhập hồn thành công, tìm được nguyên liệu mấu chốt nhất là tàn hương này, đã là đột phá cực lớn, linh cảm chiếm chín mươi chín phần trăm trong thành công, tiếp theo chính là một phần trăm cố gắng kia.
Hắn tin tưởng, một phần trăm kia không có cách nào trở thành cản trở trên con đường hắn đi tới thành công.
Lúc này, nguyên liệu thử nghiệm còn không thể hoàn toàn giống như hương ban đầu, muốn đạt tới thời gian và hiệu quả nhập hồn ban đầu, đương nhiên không thể được.
Chỉ cần sau này chậm rãi tìm kiếm nguyên liệu thích hợp, hiệu quả nhất định sẽ càng lúc càng tốt.
Viên Minh âm thầm suy nghĩ, nhìn về phía mấy nén hương màu đen khác trên bàn.
Số hương còn lại đều cùng một nhóm nguyên liệu lần này trộn lẫn với nhau, cho dù đều có thể giúp hắn thực hiện nhập hồn, hiệu quả chắc chắn sẽ không chênh lệch quá lớn.
Cho nên vẫn phải tiếp tục thử, đương nhiên, đồng thời cũng phải tiếp tục dùng pháp lực giúp đỡ lư hương hồi phục.
Tuy nhiên, lần thử nghiệm tiếp theo nhanh nhất cũng phải là bảy ngày nữa.
Chạng vạng tối, Viên Minh đi ra khỏi sương phòng, lại nhìn thấy Ô Tang từ phía trước đi tới với vẻ mặt không vui.
- Viên tiểu hữu, ngươi nên cho ta một lời giải thích về hành động vỗ lễ của ngươi hôm nay chứ? Dát Long sư huynh còn rất bất mãn, hắn đã yêu cầu ta đuổi ngươi ra khỏi miếu.
Vừa gặp mặt, Ô Tang đã mở miệng chất vấn nói.
Đương nhiên, trong đó có một phần nguyên nhân là sau khi chia phần lớn phần bồi thường kia cho Dát Long sư huynh, hắn còn bị Dát Long thậm chí trụ trì chửi mắng một trận, tâm linh của hắn đã bị tổn thương nghiêm trọng.
Phải tăng thêm tiền!
Nhưng mà lúc này, Viên Minh thật ra không sao.
Hắn đã nắm giữ kỹ năng chế tạo hương, bây giờ cũng tìm được nguyên liệu quan trọng nhất để chế tạo hương, có ở lại đây hay không đã không còn quan hệ nữa.
- A, lẽ nào phần xin lỗi kia còn chưa đủ sao?
Viên Minh hỏi ngược lại.
- Dát Long sư huynh là người thiết diện vô tình, không phải có ta ở trong đó nói giúp, hắn đã sớm sai người đuổi ngươi ra ngoài rồi! Ngày hôm nay, ngươi phải lấy ra thêm chút thành ý, bằng không ta không có cách nào ăn nói với bọn họ thỏa đáng được.
Ô Tang tức giận hét lên.
- Bồi thường không thành vấn đề, tuy nhiên ngươi cũng phải giúp ta một chuyện.
Sau khi Viên Minh suy nghĩ một lát, trên mặt cười tủm tỉm trả lời không hề có vẻ gì sợ hãi.