Tiên Giả

Chương 261: Thành công (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Dát Long nhảy múa rước thần đuổi tà xong, đi tới bên cạnh Ô Tang, khẽ nổi giận nói:

- Chuyện gì xảy ra vậy?

- Dát Long sư huynh, chuyện này cứ giao cho ta xử lý.

Ô Tang cũng bị hành động của Viên Minh dọa cho giật mình, vội vàng nói.

- Ta đã thấy người kia hai lần, dường như hắn là khách hành hương đi theo Ô Tang sư đệ ngươi học chế tạo hương, không ngờ hắn lại bất kính đối với Khuyển Nha Thần như thế!

Trên mặt Dát Long đầy vẻ tức giận, chỉ là bị mặt nạ đầu chó che đi, người bên cạnh không có cách nào nhìn thấy.

Quấy nhiễu pháp hội tế tự, đây là chuyện cực kỳ bất kính đối với Khuyển Nha Thần đại nhân, là phạm vào kiêng kỵ cực lớn.

Hơn nữa, còn làm cho mình suýt nữa không bước xuống đài được trước nhiều khách hành hương như vậy. Nếu phá hỏng lễ tế tự quan trọng nhất hàng năm của Cửu Lý Miếu, bị trụ trì hỏi tội, mình sẽ không gánh vác nổi trách nhiệm.

- Vâng, vâng, mong ngài bớt giận, sau này ta nhất định sẽ cố gắng răn dạy hắn một trận, sẽ bắt hắn bồi thường thỏa đáng cho trong miếu. Ở đây còn cần sư huynh chăm sóc, không thể ảnh hưởng tới pháp hội được.

Ô Tang hạ giọng nói.

- Tối nay ta sẽ tìm ngươi tính sổ!

Ông Từ Dát Long thấy rất nhiều khách hành hương bên cạnh nhìn qua, vẻ mặt thoáng dịu xuống, khẽ mắng h một tiếng, tiếp tục vung tay múa chân.

Ô Tang khẽ xin lỗi một tiếng, sau đó đuổi theo về phía Viên Minh rời đi.

Bên kia, Viên Minh đã trở về sương phòng, khóa cửa phòng lại.

Hắn bày tất cả các loại nguyên liệu chế tạo hương mình đã chuẩn bị trước đó ra, từ trong đó lấy ra mấy thứ, chuẩn bị lại bắt đầu chế tạo hương. Chỉ có điều khác là, lần này hắn có nguyên liệu mới, chính là tàn hương vừa lấy được trên đại điển tế tự.

- Rầm rầm rầm!

Chỉ một lát sau, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa gấp gáp.

- Viên tiểu hữu, ngươi có chuyện gì vậy? Sao ngươi phải quấy nhiễu loạn pháp hội tế tự Khuyển Nha Thần đại nhân chứ?

Kèm theo đó còn có giọng nói tức giận của Ô Tang.

- Ta hơi đau bụng, ngươi đừng làm phiền ta. Còn nã, ta đã gửi đồ xin lỗi ở cửa, ngươi cầm giao cho Dát Long.

Viên Minh đè nén sự hưng phấn trong lòng, hô lên một tiếng.

- Bệnh có nặng không? Có nặng lắm không?

Ô Tang nghe vậy, kinh ngạc nói.

- Yên tâm, nhưng bây giờ ta cần nghỉ ngơi một lúc, trước chạng vạng đừng tới quấy rầy ta.

Viên Minh la lớn.

Nói xong, hắn không đáp lại nữa.

Ô Tang thử đẩy cửa thì phát hiện bên trong đã khóa trái, hắn chỉ đành phải áp sát cửa nghe nóng động tĩnh bên trong một lát, nhưng không nghe được gì, cúi đầu nhìn mới phát hiện dưới cửa có một cái bọc nhỏ.

Hắn cúi xuống cầm lấy cái bọc nhỏ, cân nhắc trọng lượng, trong miệng nói nhỏ một câu:

- Cuối cùng cũng hiểu chút quy định.

Sau đó, hắn xoay người rời đi.

Trong phòng, Viên Minh đang tập trung tinh thần trong việc chế tạo hương.

Hai canh giờ sau, bảy tám nén hương màu đen đã được hong hô, chế tạo xong, được bày chỉnh tề trên bàn.

Viên Minh không kịp chờ đợi lấy ra lư hương, cắm một nén hương đen vào trong đó, sau đó dùng lửa châm.

Một làn khói xanh chậm rãi bay lên, một mùi thơm hoàn toàn giống với nén hương đen ban đầu tỏa ra. Viên Minh lập tức cảm thấy tầm mắt trở nên mơ hồ, có cảm giác ảm đạm buồn ngủ.

Lúc này, hình Thái Cực trên lư hương cũng mơ hồ sáng lên.

- Hữu hiệu, không ngờ thật sự có hiệu quả.

Lúc trước, trong đầu hắn đột nhiên có linh quang hiện ra, không ngờ thật sự hữu hiệu.

Viên Minh kinh ngạc, tiếp theo mỉm cười. Theo đó, hắn dần dần cười tươi hơn, cao hứng gần như muốn nhảy dựng lên. Hắn chẳng thể ngờ nguyên liệu mà mình cực khổ tìm kiếm lại chính là một dúm tàn hương trên thần đài kia?

Chỉ là hắn không thể mừng rỡ được bao lâu, đã không chống đỡ được cảm giác hôn mê này, ý thức chìm vào bóng tối.

Trong nháy mắt, Viên Minh cảm thấy trước mắt lại có ánh sáng chói mắt phát ra, hắn theo bản năng muốn giơ tay lên che.

Kết quả lại bỗng nhiên phát hiện, mình căn bản không cách nào khống chế hai tay, không chỉ có vậy, thậm chí ngay cả chợp mắt, nuốt nước miếng cũng không có cách nào làm được.

Hắn cuối cùng đã mất đi khả năng khống chế đối với thân thể của mình?

Trong lòng Viên Minh chợt lạnh giá, trong nháy mắt hơi hoảng hốt, nhưng lập tức lấy lại tinh thần, bởi vì hắn nhìn thấy rõ cảnh tượng xung quanh.

Lúc này, mình đang đứng ở trước một hồ nước có cảnh sắc hợp lòng người, xung quanh là thảm cỏ xanh, hoa và cây cảnh được cắt chỉnh tề, bên kia hồ nước là một tiểu lâu hai tầng xây gần mặt nước, trang trí cổ xưa trang nhã, yên tĩnh lại không mất đi vẻ trang trọng.

Trong phút chốc, tim hắn đập thình thịch.

Thông qua khóe mắt, hắn thấy rõ bóng gương mặt non trẻ của thiếu niên tuấn tú in ngược trong hồ. Không ngờ chính là hoàng đế thiếu niên nước Đại Tấn trước đây.

Hoàng đế thiếu niên không mặc long bào màu vàng, mà toàn thân mặc trang phục màu vàng nhạt, có vẻ khá sát người.

Giờ phút này, vẻ mặt hắn nghiêm nghị đứng tấn, cánh tay phải giơ lên, ngón trỏ dựng thẳng, tay trái lại nắm chặt cổ tay phải, trong miệng lẩm bẩm vài từ.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 54%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)