Tiên Giả

Chương 260: Linh quang lóe lên (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Lúc này, xung quanh tượng thần đầy khói lượn lờ, gương mặt đã bị khói che càng thêm mơ hồ.

Trong lúc hắn sững sờ, đã có dân chúng Nam Cương phía sau khẽ giục hắn nhường chỗ.

Sau khi Viên Minh đứng dậy, đi về phía cửa miếu.

Ô Tang đang đứng chờ ở bên đó.

- Thế nào? Ngươi có nhận được gợi ý của Khuyển Nha Thần đại nhân không?

Ô Tang hỏi.

Viên Minh không nói gì, lắc đầu.

- Có lẽ thời cơ còn chưa tới, có lẽ là Khuyển Nha Thần đại nhân còn chưa cảm nhận được thành tâm của ngươi.

Ô Tang liếc mắt nhìn Viên Minh, than thở có phần ám chỉ.

Thành tâm, lấy tiền làm việc?

- Có lẽ vậy... Ô Tang, ngươi đã từng nghe Khuyển Nha Thần chỉ thị chưa?

Viên Minh hỏi ngược lại.

- Khuyển Nha Thần chưa bao giờ mở miệng nói chuyện với người, nhưng chỉ dẫn của hắn có thể ở trong tiếng gió, ở trong mây mù điên cuồng phun ra, ánh sao trong đêm tối, ở trong giấc mơ của người lạc đường.

Ô Tang sửng sốt, lập tức lắc đầu cười nói, hắn từng nghe ông Từ nói vậy, tự nhiên lại buột miệng nói ra.

Viên Minh nghe vậy, từ chối cho ý kiến nói:

- Ngươi ca ngợi thần có tuyệt vời tới đâu, thần cũng không nghe thấy được. Nếu thần linh nghiệm, ngươi đã không đến mức thua đến táng gia bại sản, trốn ở chỗ này!

Trong phút chốc, vẻ tươi cười trên mặt Ô Tang, nói nhỏ:

- Không, không, đó là ta không đủ thành kính...

Vừa lúc đó, một tiếng chuông trong trẻo vang lên, âm thanh có lực xuyên thấu vô cùng, dường như có thể trực tiếp công kích linh hồn.

Viên Minh nhìn theo âm thanh, chỉ thấy một người cao lớn, đầu đội mặt nạ đầu chó, trên người mặc áo choàng dài với các sợi vải đủ màu, một tay cầm một cái chuông vàng, một tay cầm một thanh kiếm nhỏ bằng đồng tinh xảo, một đường nhảy cà tưng từ bên ngoài tới.

- Dát Long sư huynh sắp nhảy điệu múa rước thần đuổi tà, nhường chỗ cho hắn đi.

Ô Tang nói xong, kéo Viên Minh tránh sang bên cửa.

Đám người bên trong miếu đều tản ra xung quanh, nhường lại khu vực ở giữa.

Dát Long đeo mặt nạ lại nhảy vào giữa quảng trường, trong miệng ngâm nga những từ khó hiểu, vừa nhảy vừa lắc chuông đồng.

Viên Minh nghe hiểu được tiếng Nam Cương, nhưng bây giờ nghe không hiểu được những từ có nhịp điệu ôn tồn lại vô cùng đặc biệt kia, chỉ là tần suất tiếng chuông không nhanh lại một lần trực tiếp công kích tâm linh của hắn.

Làm cho hắn không khỏi nghĩ đến chuông bạc màu trắng cướp đi hồn phách người khác của Bích La Động.

Viên Minh nhìn một lúc, đang định rời đi, lại bị Ô Tang kéo lại.

- Đã bắt đầu xem điệu múa rước thần đuổi tà thì nhất định phải xem cho hết, đó là giờ phút Khuyển Nha Thần hiếm khi hạ xuống, đi bây giờ là phạm vào kiêng kỵ, sẽ gặp vận rủi.

Vẻ mặt Ô Tang nghiêm túc, nói.

- Ta không tin.

Viên Minh nói.

Một con bạc thua cả linh hồn sẽ thật sự có một tấm lòng thành kính sao?

Nghĩ tới đây, Viên Minh không khỏi cười khẽ.

Ở trong những từ ngữ đảo ngược và tiếng chuông có nhịp điệu, ánh mắt Viên Minh chậm rãi nhìn sang lư hương trên bàn thờ.

Hương cắm bên trong đang bốc khói lượn lờ bay lên, từng nén hương cháy hết, tàn hương chậm rãi rơi xuống, đọng lại ở trong lư hương. Trong lư hương trên bàn đã tích góp tàn hương của gần trăm năm!

Hắn không khỏi siết chặt nắm đấm, cảm nhận tàn hương dính trên làn da vừa rồi.

Giờ phút này, trong đầu Viên Minh giống như bị điện giật, hiện lên một linh quang.

Lúc này, linh quang kia đã hoàn toàn khống chế được tư tưởng của Viên Minh, chi phối cơ thể của Viên Minh, trong phút chốc, hắn trực tiếp nhảy ra một bước, thân hình giống như cá lội lướt qua bên cạnh Dát Long đang nhảy múa rước thần đuổi tà, ở dưới ánh mắt kinh ngạc của đám người, đi tới bên cạnh bàn thờ.

Dát Long không khỏi ngừng khoa chân múa tay, Ô Tang nhất thời không kịp phản ứng.

Viên Minh không để ý đến phản ứng của người khác, giơ một ngón tay cắm vào trong lư hương, chiếc nhẫn trữ vật đeo trên ngón tay lập tức phát sáng, thu một ít tàn hương. Sau đó hắn quay đầu chạy ra khỏi quảng trường, nhanh như chớp biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.

Trong đại điện đầu tiên hoàn toàn tĩnh mịch, sau đó lập tức phát ra những tiếng rối loạn.

Một đám khách hành hương lộ ra vẻ mặt khác nhau, có người không hiểu, có người phẫn nộ chỉ trích, có người quỳ xuống đất cầu xin, khẩn cầu thần linh tha thứ.

Tất cả mọi người không rõ người thanh niên kia làm gì? Cũng không biết vì sao hắn đột nhiên có hành động này? Có người bắt đầu khẽ chửi bới.

Dát Long chưa từng gặp qua cảnh tượng như thế, cơ thể cứng đờ, nhảy cũng không phải, không nhảy cũng không phải, nhất thời không biết nên làm thế nào.

Ô Tang không muốn kim chủ của mình bị đuổi ra ngoài, tạm thời bỏ xuống sự thành kính đối với thần linh, đành phải tiến lên cao giọng nói:

- Các vị không cần hoảng sợ. Có lẽ hắn được thần linh chỉ dẫn, đây là Khuyển Nha Thần che chở, lại hạ xuống.

Đám người nghe vậy, lúc này mới dừng phẫn nộ, mỗi người quỳ xuống đất cầu xin. Dát Long lại thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục lắc chuông đồng trong tay, trong miệng lẩm bẩm vài từ, bắt đầu nhảy múa tiếp.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 54%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)