Tấm da vượn trắng rất nhanh trùm kín người Viên Minh, biến hắn thành một thứ nửa người nửa vượn, theo đó một cỗ lực lượng cường đại tràn nhập khắp cơ thể.
Viên Minh nhìn nhìn bộ dạng cả người đầy lông của mình, khẽ thở dài một hơi.
Thời điểm cách kỳ hạn hai mươi ngày, hắn rốt cuộc đã có thể tự mình thi triển Phi Mao Thuật, có sức tự vệ, không còn là một sinh vật nhỏ yếu không có lực lượng nữa.
Có điều là hắn bị đói mấy ngày rồi, cơ thể suy yếu vô lực, lực lượng trong người hiện tại so với thời điểm bắt đầu biến thân lần trước, kém không ít.
Nhưng Viên Minh cũng không quá để ý chuyện này, trong năm ngày đã có thể tích lũy đủ pháp lực để thi triển thành công Phi Mao Thuật đã khiến hắn cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Viên Minh rời tảng đá lớn chắn cửa địa động, thi triển Phi Mao Thuật hóa thành vượn trắng, tung người nhảy ra, nhấp nhô hai ba lần đã tới gần một gốc cây đại thụ.
Do gần như hai mươi ngày qua hắn đều ở trong địa động tăm tối không biết ngày đêm, lúc này ra ngoài hít thở không khí trong lành khiến tinh thần hắn không khỏi chấn động, cảm thấy đầu óc thoải mái tỉnh táo.
Sau khi hít sâu một hơi, Viên Minh bắt đầu tung mình đu qua những gốc cây đại thụ, lướt về phía dòng sông khi trước.
Dù đã có thể tự thi triển Phi Mao Thuật nhưng sẵn giết dã thú vốn không phải là chuyện dễ dàng, hắn tính trước đi bắt một ít Thực Nhân Ngư để nhét đầy bao tử, khôi phục chút thể lực rồi mới tính.
Lúc tới một cây đại thụ cách bờ sông chưa tới ba mươi trượng, Viên Minh ngừng lại, giấu mình sau một tàng cây cành lá rậm rạp rồi đưa tầm mắt xuyên qua kẽ lá, nhìn xuống phía dưới.
Chỉ thấy trong nước sông cách đó không xa, bóng dáng một tên nửa người nửa hổ đang liên tục đạp nước, mỗi lần ngoi lên đều có thể lờ mờ thấy trong miệng đang cắn một con cá, sau khi ngửa cổ nuốt vào lại lập tức cắm đầu lặn xuống nước.
Viên Minh nhận ra người này đúng là Ô Lỗ, chỉ là không thấy bóng dáng tên Lạt Qua từng đi chung với gã lúc trước.
- Tên này lại có thể tu thành Phi Mao Thuật nhanh như vậy!
Viên Minh có chút kinh ngạc.
Bản thân hắn tu luyện Huyết Khí Pháp mãi không bắt được trọng điểm, cuối cùng phải nhờ vào Cửu Nguyên Quyết, hiện tại mới tu thành Phi Mao Thuật, trong khi Ô Lỗ cũng có tư chất tứ linh căn giống như hắn, không thể ngờ lại thành công?
Viên Minh không hiện thân, chỉ từ phía xa quan sát Ô Lỗ rời đi sau khi đã nuốt thêm hơn mười con Thực Nhân Ngư, hắn mới nhảy từ trên cây xuống, bước tới bờ sông.
Giống như khi trước, hắn nhịn đau dùng đuôi câu lên hơn mười con Thực Nhân Ngư rồi gói chúng vào miếng da gấu, xong nhanh chóng rời mép nước.
Hắn quay lại địa động, nhóm lửa nướng mấy con cá này.
Sau khi hơn mười con cá vào bụng, trong đó có hai con còn có rất nhiều trứng cá màu đen đại bổ nguyên khí, Viên Minh cảm giác được rất rõ ràng thể lực bắt đầu khôi phục, tinh khí thần cũng sung mãn hơn nhiều.
Ăn uống no nê xong, Viên Minh lau lau miệng, cân nhắc đối sách tiếp đây.
Kỳ hạn một tháng giờ chỉ còn lại mười ngày, phải giao nộp năm phần tinh huyết hung thú mới có thể đổi được thuốc giải, hắn dù có thể tự thi triển Phi Mao Thuật nhưng thực lực lại chẳng khác khi trước mấy, mà lúc trước săn giết con gấu đen đã rất khó khăn, nói gì hung thú.
Suy nghĩ chốc lát, Viên Minh quyết định tốt hơn là chờ một chút, tốn mấy ngày để điều trị cơ thể, đồng thời tiếp tục tích lũy pháp lực rồi mới đi săn giết hung thú.
Hô Hỏa trưởng lão từng nói với bọn họ, pháp lực càng mạnh, uy lực của Phi Mao Thuật càng lớn, đạo lý ngồi mài đao cũng không lo trễ chuyện đốn củi này, hắn vẫn rất rõ ràng.
Hắn khoanh chân ngồi xuống, tiếp tục vận chuyển Cửu Nguyên Quyết, thổ nạp linh khí thiên địa.
Đảo mắt cái đã năm ngày trôi qua.
Khi Viên Minh đang trong địa động yên lặn thổ nạp dưỡng thần, ánh bình minh xuyên qua khe hở chỗ tảng đá chiếu vào, đồng thời tiếng chim hót thánh thót cũng truyền tới.
Viên Minh mở hai mắt, ngưng tu luyện, cầm một khối thịt nướng đã nguội ngắt bên cạnh lên, ăn mấy miếng xong uống thêm chút nước rồi đứng dậy hoạt động gân cốt một lượt.
Hắn hiện tại chỉ thấy da dẻ từ trong ra ngoài lộ vẻ nhẵn mịn hồng hào, đồng thời vẻ tiều tụy trên gương mặt cũng sớm biến mất.
Ngọc Hồ lão đạo nói không sai, Cửu Nguyên Quyết tại phương diện cố bản bồi nguyên, điều trị thân thể đúng là hiệu quả bất phàm. Ăn uống no đủ lại có thêm Cửu Nguyên Quyết điều trị, thân thể của hăn đã hoàn toàn khôi phục.
Mà trải qua năm ngày khổ tu, pháp lực của hắn cũng lớn mạnh thêm không ít, bên trong đan điền có một đoàn pháp lực đang chậm rãi lưu chuyển.
Chỉ là khoảng cách tới kỳ hạn còn có năm ngày, nhất định phải xuất phát đi săn thú thôi.
Viên Minh nghĩ tới đây, liền rời khỏi địa động, bấm niệm pháp quyết thi triển Phi Mao Thuật, tức, một miếng da vượn trắng xoay tròn bay lên, không lâu sau liền thấy một con vượn trắng xuất hiện trong rừng.
Thân hình vượn trắng này dường như cường tráng hơn trước mấy phần, lực lượng mỗi lần giơ tay nhấc chân cũng tăng lên gần gấp rưỡi.
- Quả nhiên pháp lực càng cường đại, uy lực Phi Mao Thuật càng lớn.
Viên Minh khẽ sờ cằm, chạy đi về phía Nam.
Chạy chừng nửa canh giờ, tầm nhìn phía trước đột nhiên mở rộng, hóa ra hắn đã đến bìa rừng, rất nhanh liền thấy một cái sơn cốc nhỏ thật lớn xuất hiện ở phía trước.
Bên trong sơn cốc nhỏ chỉ thấy sương mù phiêu đã, không nhìn thấy đáy, giống như một lạch trời ngăn cách hai bờ.
- Nơi này hẳn chính là sơn cốc mà Hô Hỏa trưởng lão nói rồi.
Viên Minh lẩm bẩm một câu.
Bên kia khe núi cũng là một vùng rừng núi rậm rạp, nghe nói những hung thú ở ngay ở bên đó, hắn muốn giết thú lấy máu, bắt buộc phải vượt qua khe núi.
Chỉ là không biết phần đáy cốc chìm trong sương trắng này sâu bao nhiêu, có bị hung thú nào chiếm giữ hay không?
Hắn nhặt một tảng đá lên, ra sức ném vào sương mù trong khe núi, chỉ qua thời gian hai, ba nhịp thở đã nghe tiếng va đập của hòn đá.
Ánh mắt Viên Minh khẽ thả lỏng, xem ra khe núi này cũng không quá sâu.
Thoáng lưỡng lự một chút, cuối cùng Viên Minh vẫn khởi hành tiến lên, tìm một chỗ độ dốc tương đối thấp, men theo hướng hơi xéo xuống đáy cốc, rất nhanh sau đó đã tới được đáy cốc.