- Trông nén hương này không có gì đặc biệt, mùi vị cũng không khác với các loại hương bình thường, muốn mô phỏng chế tạo ra cũng không khó lắm.
Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Viên Minh, nói.
Nghe được những lời ấy, Viên Minh chẳng những không vui mừng, trái lại còn hơi thất vọng.
Hương đen này nhất định không tầm thường, bằng không sẽ không đến mức không phải nó thì không thể kích hoạt được hiệu quả thần kỳ của lư hương. Phải biết, trong khoảng thời gian này hắn đã thử không dưới mấy trăm loại hương, thậm chí mấy chục loại nhìn bề ngoài giống hệt.
- Vẫn mong các hạ không ngại xem nhiều hơn, xem có thể nhìn ra được nguyên liệu chế tạo ra loại hương đen này không?
Viên Minh có phần không cam lòng, tiếp tục hỏi.
- Hương ở Nam Cương phần nhiều lấy Bách Mộc làm cơ sở, lấy các hương liệu Tân Hương Mộc, Đông Quỳ làm phụ, màu sắc chủ yếu là vàng, đỏ, hương đen như vậy không nhiều lắm. Theo kinh nghiệm của ta, cả Nam Cương chỉ có khu vực Tháp Lý có hương đen này, tiểu hữu mua nén hương này ở đó sao?
Ô Tang nghe vậy thì nhíu mày, lại xem kỹ một lát, ngẩng đầu hỏi.
- Ta ngẫu nhiên phát hiện ra vật ấy ở trong lư hương của một ngôi miếu rách nát, bây giờ đã tìm không được hương giống vậy nữa.
Viên Minh khẽ cười khổ.
- Vậy ngươi còn nhớ rõ hình dáng của lư hương này không? Trong miếu thờ cúng tượng thần nào? Dựa vào điều này, có lẽ có thể biết là người của tộc nào thờ phụng, tiếp theo suy đoán ra một ít manh mối.
Ô Tang hình như hơi thất vọng, hỏi.
Viên Minh liếc nhìn Ô Tang, miêu tả sơ qua hình dáng của lư hương, hắn không cần thiết che giấu điểm này.
Về phần hình Thái Cực cùng với hoa văn khác trên lư hương, hắn lại bỏ qua không đề cập tới.
- Từ những gì ngươi nói, ta vẫn không phân tích ra được. Xem ra vẫn phải bắt tay từ nén hương này, cẩn thận nghiên cứu, điều này sẽ tốn không ít thời gian đâu. Nửa tháng sau là tới ngày tế Khuyển Nha Thần, dạo này ta thật sự hơi bận.
Ô Tang nhíu mày, có chút khó xử nói.
- Làm phiền Ô Tang tiên sinh để ý nhiều hơn, đây là chút lòng thành không đáng nhắc tới.
Viên Minh lấy ra một túi nhỏ, nhét vào trong ngực của Ô Tang.
Túi vừa di chuyển đã phát ra âm thanh trong trẻo, đó là tiếng tiền đồng và ngân tệ va chạm.
Ô Tang nhận lấy túi mở ra xem, có phần kinh ngạc, bất chợt lộ vẻ tươi cười, nói:
- Các đời trong gia tộc chúng ta đều thích nghiên cứu, bằng không cũng không thể kéo dài trăm năm trở thành thế gia chế tạo hương! Mặc dù ta bận nhưng vẫn không thể chậm trễ, nhất là loại hương đen đặc biệt này kích thích sự hứng thú của ta. Tuy nhiên ta nói trước, thế gian này có vô số loại hương, tại hạ không có khả năng thông thiên, nếu cuối cùng không có cách nào chế tạo ra được loại giống với loại hương đen này, vẫn mong đừng trách.
- Với tư chất của Ô Tang tiên sinh, nếu làm hết sức, ta tin tưởng nhất định sẽ có đột phá. Nếu thật sự có thể mô phỏng chế tạo ra loại hương đen ta cần này, ta còn có hậu tạ khác.
Viên Minh mỉm cười, nói.
- Tiểu hữu đúng là người sảng khoái! Yên tâm, tại hạ đương nhiên sẽ làm hết sức.
Ô Tang tâm hoa nở rộ cười to vài tiếng, hăng hái nói.
- Còn nữa, các hạ có thể cùng chỉ điểm phương pháp chế tạo hương luôn không?
Trên mặt Viên Minh thoáng mỉm cười, lại hỏi.
- Đó chỉ là chuyện nhỏ thôi, ngày mai ta sẽ bớt chút thời gian chỉ điểm cho ngươi. Chỉ là chế tạo hương rắc rối, không phải làm quanh năm suốt tháng thì không thể tập được, tiểu hữu vẫn nên ở tại trong miếu, ta cũng thuận tiện giảng dạy cho ngươi về con đường làm hương.
Ô Tang nói thế.
- Mọi chuyện đều nghe theo lời Ô Tang tiên sinh nói.
Viên Minh đương nhiên không có ý kiến, gật đầu nói.
- Ta muốn lấy đi một ít hương đen này để nghiên cứu thành phần trong đó trước đã.
Trước khi đi, Ô Tang mở miệng nói.
- Đương nhiên là được rồi.
Kết quả sau khi hắn đáp ứng, lại bỗng nhiên phát hiện ra, hương đen này nhìn như tầm thường, nhưng sau khi hắn dùng sức cuối cùng lại không hề nhúc nhích, căn bản không có cách nào bẻ gãy.
Hắn không thể không ra cửa tìm chỗ không người sử dụng pháp lực, mới thật vất vả lấy ra được một đoạn hương đen nhỏ, dài không bỏ được, ngắn sợ quá ít phân tích không ra.
Hắn dùng giấy trắng cẩn thận gói kỹ, trở về tiểu viện giao cho Ô Tang.
Sau khi Viên Minh từ biệt Ô Tang, đi tới một loạt sương phòng ở bên phía đông. Nơi này là chỗ cho người ta ở lại trong ngôi miếu. Hắn hỏi thăm qua, phát hiện còn có mấy gian phòng trống.
Hắn thuê một phòng, ngồi ở trên giường trong sương phòng nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Tuy tốn không ít thời gian, nhưng chuyện tìm hương này cuối cùng cũng có chút tin tức.
Tuy Ô Tang không đáng tin lắm, chung quy còn tốt hơn mình giống như con ruồi không đầu đụng loạn, tệ nhất cũng có thể tạm thời học được kỹ thuật chế tạo hương đáng kiêu ngạo của gia tộc kia, từ khởi đầu mình cũng có thể tìm tòi nghiên cứu, bắn tên có đích.
Trong lòng hắn đã quyết định, trực tiếp ngồi xếp bằng, vận chuyển Cửu Nguyên Quyết.
Linh khí thiên địa trong thế tục loãng hơn so với Bích La Động rất nhiều, nhưng vẫn có thể tu luyện, hắn không muốn lãng phí bất kỳ thời gian nhỏ nào.
Buổi sáng hôm sau, Ô Tang đúng hẹn đi tới, trong lòng còn ôm theo mấy quyển sách có hơi cũ nát.
Nếu biết được Viên Minh không phải là người đòi nợ, hắn đương nhiên sẽ nghĩ cách giải trừ lệnh cấm túc của mình.
- Đây là mấy quyển sách có liên quan đến nghề làm hương, ngươi rảnh rỗi xem nhiều hơn, cũng có hiểu biết đại khái về việc chế tạo hương. Ta có thể bán những sách này lấy tiền, một quyển mười đồng tiền.
Ô Tang nói như thế.
- Được, ta đều mua. Về hương đen kia có thể có tiến triển gì không?
Viên Minh đưa tiền nhận lấy sách, hỏi.