Tiên Giả

Chương 255: Thành phần không rõ (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Bên cạnh sương phòng ở hậu viện của Cửu Lý Miếu, trong một sân viện hơi đơn sơ, trên mặt đất chất đống từng mảnh vụn màu trắng, ở dưới ánh nắng gay gắt giữa trưa, tỏa ra từng mùi hương cháy.

Dưới túp lều cách đó không xa túp lều, một người người trung niên mặc trang phục ngắn đang gối đầu lên hai tay, ngủ say.

Người này chừng ba mươi tuổi, dáng người có vẻ không khỏe mạnh lắm, hai má trên gương mặt vuông vắn hõm sâu xuống, hai cái tai to có vẻ khá bắt mắt.

Một gian phòng cách chỗ hắn không xa, ống khói đang bốc lên từng luồng khói trắng, hình như trong phòng đang đun nấu thứ gì đó.

Nhưng vào lúc này, một người lão già béo khoác áo bào màu đỏ bước vào cửa viện, ánh mắt nhìn lướt qua trong viện một vòng, không bước vào tiếp, trong miệng ho khan một tiếng.

Tiếng ho khan này của hắn nhất thời người trung niên mặt chữ điền đang ngủ say ở trong túp lều kia run lên, tỉnh lại.

Sau khi người trung niên sử dụng với ánh mắt nhập nhèm nhìn thấy rõ dáng vẻ của người tới, lập tức hoàn toàn tỉnh táo, trên gương mặt tươi cười nói:

- Tiểu nhân ra mắt trụ trì đại nhân. Sao hôm nay đại nhân tới đây? Lúc này đang phơi vụn Bách Thụ có hơi bừa bộn, nếu sớm biết ta đã dọn dẹp lại.

Lão già béo liếc nhìn Ô Tang với ánh mắt đầy ẩn ý, lúc này mới lên tiếng nói:

- Ô Tang, ngươi vừa chế tạo hương còn có thể vừa ngủ, rất sung sướng nhỉ?

- Làm trụ trì đại nhân chê cười rồi. Ngài yên tâm, tiểu nhân cái khác không dám nói, nhưng ta đã chế tạo hương từ nhỏ đến lớn, cho dù có nhắm mắt cũng có thể làm ra được.

Ô Tang vẫn cười hì hì nói.

- Hừ! Xem dáng vẻ cà lơ phất phơ của ngươi kìa. Nếu không phải nể mặt phụ thân ngươi, sao ta có thể để cho ngươi ở lại đây, còn cho ngươi ăn cho ngươi uống chứ?

Lão già béo hừ một tiếng, tức giận nói.

- Không phải ta còn nợ trong miếu không ít hương, ta ở trong miếu làm hương ngay dưới mí mắt của ngài để gán nợ sao? Vậy mà ngài còn không yên tâm à?

Ô Tang gãi đầu, hơi lúng túng nói.

- Thằng nhóc ngươi còn nhớ rõ là được rồi! Còn nửa tháng nữa chính là lễ tế Khuyển Nha Thần hàng năm, ta nhắc ngươi đừng giống như xe tuột xích vào lúc này. Trong khoảng thời gian này, ngươi cố gắng làm hương cho ta, không được ta cho phép thì không thể rời khỏi viện này nửa bước.

Lão già béo chuyển đề tài câu chuyện, nói.

- Ấy ấy, cái này... Trụ trì đại nhân, ta nhất định sẽ làm hương theo đúng số lượng, bảo đảm không ảnh hưởng tới việc tế tự, nhưng cấm túc ta ở đây không tránh khỏi quá đáng đi! Nửa năm qua, ta cũng đã giao không ít hương cúng rồi.

Ô Tang kêu ầm lên.

- Ồn ào cái gì? Ta nói thật cho ngươi biết, bây giờ trong miếu đang có người tìm ngươi, ta đã sai người giấu diếm thay ngươi. Ta không quan tâm trước đây ngươi ở bên ngoài còn thiếu nợ bao nhiêu, nếu ngươi trêu chọc vào trong miếu, cũng đừng trách ta không nói chuyện tình cảm!

Lão già béo lạnh lùng nói.

- Cái gì, lẽ nào tung tích của ta đã bị lộ? Không thể như vậy được!

Ô Tang thoáng cái đã nhảy dựng lên.

- Người trẻ tuổi, ngươi tự giải quyết cho tốt điu!

Lão già béo bỏ lại những lời này, sau đó phất tay áo rời đi.

- Phì! Lão già kia ngoài miệng nói thật dễ nghe, còn không phải nhìn trúng tay nghề chế tạo hương của ta, nhân lúc cửa hàng của ta ở Thiết Hổ Trấn không còn, mới ở đây nâng giá hương lên! Ta cũng bị ma quỷ ám ảnh, nếu không phải năm đó ngươi và Trư Du Tra âm thầm cấu kết, ta chạy trốn theo con đường hắn giới thiệu, làm sao có thể bị ngươi bắt đến đây?

Đợi lão già béo đi xa một chút, Ô Tang chỉ ra bên ngoài viện khẽ mắng.

Sau khi cằn nhằn mắng vài câu, Ô Tang ngáp một cái, lại bước bên ngoài, đi tới dưới túp lều, chuẩn bị ngủ tiếp một trận.

Kết quả hắn còn chưa nằm xuống, phía sau đã truyền tới một tiếng ho khẽ.

- Sao lão nhân gia ngài...

Ô Tang lập tức giật mình, trong lòng thầm kêu khổ, lo lắng lão già béo kia nghe những lời mình chửi bới vừa rồi.

Kết quả, khi hắn quay đầu lại nhìn, thấy trong viện chẳng biết đã xuất hiện thêm một người thanh niên mặc áo bào xanh, chưa đầy hai mươi tuổi từ bao giờ, người đó đang nhìn hắn cười như không cười.

- Ngươi... Là ai phái ngươi tới? Ngươi muốn làm gì? Ta cho ngươi biết, nơi này chính là Cửu Lý Miếu, chỉ cần ta kêu một tiếng, sẽ lập tức có người qua!

Trong đầu Ô Tang nhanh chóng hoạt động, kết hợp với lời lão già béo lúc trước, lập tức nghĩ tới điều gì.

- Ô Tang đúng không? Ngươi không cần khẩn trương, chúng ta chưa từng gặp mặt, ta không phải tới đòi nợ.

Viên Minh giải thích với vẻ mặt hiền hòa.

- Ngươi là người Trung Nguyên, ta không quen biết ngươi, quả thật chưa từng nợ tiền của người Trung Nguyên. Vậy ngươi tới đây rốt cuộc có mục đích gì? Ngươi làm sao biết ta ở đây?

Vẻ mặt Ô Tang cảnh giác lại quan sát Viên Minh vài lần, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.

- Ta ở Thiết Hổ Trấn nghe nói tới đại danh của Ô Tang tiên sinh, biết được ngươi giỏi chế tạo hương nên đặc biệt tới tìm kiếm. Về phần tung tích của ngươi, chỉ cần ngươi còn ở trong miếu này, ta tự có cách của mình biết được. Ngươi có thể xem là Khuyển Thần chỉ dẫn.

Viên Minh cười nói.

- Người ở Thiết Hổ Trấn biết được ta ở đây, chỉ có thể là Trư Du Tra của sòng bạc Sơn Hà, ngươi nghe được từ chỗ hắn à?

Ô Tang hỏi.

- Đúng vậy, vì nhận được tin tức của ngươi từ chỗ hắn, ta thực sự đã tốn không ít công sức đấy.

Viên Minh vừa cười vừa nói.

- Ngươi thật sự muốn học chế tạo hương? Nhìn bộ dáng này của ngươi cũng không thiếu tiền, tuy những ngày qua hương hơi đắt, nhưng không phải là vật khó mua.

Ô Tang sử dụng ánh mắt không thể tưởng tượng được nhìn về phía Viên Minh, có phần không tin.

- Nếu Viên mỗ thỉnh giáo ngươi, đương nhiên phải nói rõ, ta nghiên cứu chế tạo hương là muốn chế tạo ra nén hương tương tự với nén hương này.

Viên Minh chỉ thoáng trầm ngâm một lát, lấy ra nén hương đen cuối cùng, đưa tới.

Ô Tang nhận lấy nén hương màu đen, cẩn thận quan sát vài lần, đặt ở dưới mũi nhẹ nhàng ngửi một cái.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 54%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)