Lão thái bà vẫn chịu trách nhiệm chăm sóc tiệm tạp hóa, đến bây giờ còn chưa rõ, đang yên đang lành, sao cửa hàng và ruộng đồng của nhà mình lại thành của người khác?
Lão Tẩu Thuốc vẫn chưa tỉnh táo lại sau đả kích trước đó, dáng vẻ như mất hồn mất vía vậy.
Hắn bị lão thái bà truy hỏi hết câu này tới câu khác, vô cùng phiền não, một hơi nghẹn trong lòng không sao nuốt xuống được.
Lão Tẩu Thuốc bỗng nhiên đứng lên, ánh mắt nhìn chằm chằm vào tường viện trước mặt, đụng đầu vào đó.
Thật may nhi tử ở bên cạnh nhanh tay nhanh mắt, nắm lấy áo của hắn, kéo hắn lại.
Thổ Lặc ôm chặt lấy lão Tẩu Thuốc, trong miệng liên tục kêu lên:
- Ba, không được, ngươi không thể chết được.
- Nhà cửa đều thua sạch, còn sống làm gì nữa...
Lão Tẩu Thuốc đau khổ kêu rên.
- Ba, ta còn có tiền, ta còn có tiền, chúng ta còn có thể sống qua ngày.
Thổ Lặc vội vàng kêu lên.
Nghe nói lời ấy, lão Tẩu Thuốc và lão thái bà đều sửng sốt.
Thổ Lặc thấy hắn không giãy giụa, gánh nặng trong lòng được mở ra, vội vàng lấy từ trong tay áo ra một cái túi, đổ từ bên trong ra mười ngân tệ sáng bóng.
- Ba, ngươi thường quản tiền chặt, đây là tất cả tiền riêng của bản thân ta.
Hắn có chút ngượng ngùng gãi đầu, nói.
- Ấy, đúng là nhi tử ngoan của ta...
Lão thái bà gần như nức nở kêu lên.
Lão Tẩu Thuốc lại ngây người ra.
Rất lâu sau, vẻ mặt hắn cay đắng, hất đi ngân tệ trên tay của Thổ Lặc, đờ đẫn ngồi dưới đất.
- Hóa ra là ngươi... nhi tử à, ngươi hại ta khổ rồi, đều tại ngươi hết...
Lão Tẩu Thuốc vô cùng thương tâm, nằm rạp trên mặt đất, kêu khóc không dừng.
...
Lúc này, Viên Minh đương nhiên đã sớm rời khỏi Thiết Hổ Trấn.
Lão Tẩu Thuốc chỉ là một đoạn nhạc đệm nhỏ hắn gặp phải khi xuống núi, tìm hương mới là chuyện quan trọng nhất lúc này.
Hắn dựa theo vị trí lão bản sòng bạc đã nói lúc đầu, rời khỏi Thiết Hổ Trấn đi về phía bắc hai ba mươi dặm, một ngọn núi lớn khá cao xuất hiện ở phía trước.
Căn cứ theo bản đồ Viên Minh mua được ở trên trấn lúc trước, biết ngọn núi này tên là Cửu Lý Sơn, bởi vì lộ trình từ chân núi đến đỉnh núi có chín dặm nên được đặt tên như vậy, bên trong khe núi có một ngôi miếu khá lớn, tên là Cửu Lý Miếu.
Viên Minh đi ở trên con đường núi, phát hiện dọc đường đi có dân chúng Nam Cương tiến lên trên núi thắp hương nối liền không dứt, từ rất xa đã có thể ngửi thấy được mùi hương nên.
- Xem ra chính là chỗ này!
Viên Minh thầm nói một tiếng, xen lẫn vào trong đám người dâng hương, bước vào ngôi miếu.
Cửu Lý Miếu có quy mô khá to, trước sau chừng bốn năm sân, không ít bức tường đã loang lổ, rõ ràng đã nhiều năm.
Sau khi đi qua hai cửa lớn, Viên Minh đi qua một quảng trường ồn ào náo nhiệt, đi tới bên ngoài cửa chủ điện, trong điện có một bức tượng thần cao lớn, toàn thân đen xì, thân người đầu chó, tay phải cầm một thanh trường kiếm, tay trái cầm một cái quạt kỳ lạ, trong tư thế ngửa mặt lên trời hú dài.
Các khách hành hương lần lượt tiến lên, quỳ lạy bức tượng thần, dâng hương cầu khẩn, khói hương lượn lờ.
Viên Minh ở trong đám người nghe ngóng một lát, cơ bản biết rõ bức tượng thần thân người đầu chó này tên là Khuyển Nha Thần.
Trong khoảng thời gian hắn tìm hương ở Nam Cương, cũng có hiểu biết nhất định về các vị thần ở đây. Năm tộc Bắc Vực đều thờ phụng vị thần riêng của mình, dân chúng xung quanh Cửu Lý Sơn cơ bản đều là tộc Tạp Tư, miếu này chính là thờ phụng Khuyển Nha Thần của tộc Tạp Tư.
Có người nói tượng thần trong miếu này đặc biệt linh nghiệm, được dân chúng quanh vùng thờ phụng, hàng tháng đèn nhang không ngừng.
Viên Minh đi theo đám người, thắp một nén hương cho Khuyển Nha Thần, lại đi về phía hòm công đức bên cạnh, cúng một xâu tiền đồng dày.
- Cảm ơn thí chủ, Khuyển Nha Thần đại nhân sẽ phù hộ cho ngươi được khỏe mạnh bình an.
Một Ông Từ bên cạnh thi lễ với Viên Minh một cái.
Người này có vóc dáng rất cao, tay chân to dài, lòng bàn tay có vết chai, hình như từng tu luyện đao kiếm võ nghệ.
- Cảm ơn Ông Từ đại nhân, hôm nay tại hạ tới đây, ngoại trừ cung phụng Khuyển Nha Thần đại nhân, còn có một chuyện muốn nhờ, không biết có tiện không?
Viên Minh còn thi lễ, nói.
Trong khi nói chuyện, hắn lấy ra mười tiền đồng, lặng lẽ nhét vào trong người Ông Từ.
Ông Từ càng cười tươi hơn, từ chối cho ý kiến nói:
- Thuận tiện cho người cũng là thuận tiện cho chính mình.
- Có thể nói chuyện riêng một lát không?
Viên Minh liếc nhìn khách hành hương vẫn nối liền không dứt, hỏi.
Ông Từ làm một tư thế mời, dẫn theo Viên Minh đi tới một góc khuất.
- Thí chủ có chuyện gì? Mong cứ nói thẳng.
Ông Từ nói.
- Tại hạ muốn tìm một người tên là Ô Tang, nếu các hạ biết được tung tích, có thể báo cho ta biết không?
Viên Minh hỏi.
- Ta chưa từng nghe nói qua trong miếu có người nào như thí chủ nói.
Ông Từ nghe vậy, suy nghĩ một lát mới nói.
- Người kia tới đây khoảng nửa năm trước, hơn ba mươi tuổi, mặt vuông tai to, lại biết chế tạo hương, có lẽ là thay đổi danh tính, mong rằng các hạ cố gắng nhớ lại xem, tại hạ nhất định sẽ có hậu tạ.
Viên Minh nói, lấy ra một miếng ngân tệ, lại muốn nhét cho Ông Từ.
- Ta ở trong miếu này đã chừng ba bốn năm, từ chủ trì cho tới tiểu đồng cơ bản đều quen biết, quả thật chưa từng thấy qua người như thí chủ nói, vẫn mong thí chủ đi nơi khác hỏi đi.
Lần này, Ông Từ lại nghiêng người tránh không cho Viên Minh nhét ngân tệ vào, sau khi xin lỗi một tiếng, xoay người rời đi.
Viên Minh nhìn bóng lưng của Ông Từ, chậm rãi trở lại cửa đại điện, dường như suy nghĩ tới điều gì lại nhìn lướt qua một vòng, sau đó xoay người đi ra bên ngoài quảng trường, khi di chuyển qua một góc tường, một con Độ Nha màu đen từ trên người hắn bay ra, lao về phía mái hiên của đại điện.
Viên Minh không ngừng bước chân, trực tiếp đi về phía một Thiên Điện cách đó không xa.
Nơi này là nơi dành cho khách hành hương uống trà, Viên Minh tìm một chỗ không người và ngồi xuống, cầm lấy ấm trà và chén trà trên bàn lấy, tự rót tự uống.