Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, lão Tẩu Thuốc đã không kịp chờ đợi đi qua đi lại ở trong sân, chờ mặt trời mọc.
Hắn chờ hơn nửa canh giờ, cuối cùng mới nhìn thấy không trung phía đông có tia sáng ban mai lóe lên.
Hôm nay, lão Tẩu Thuốc thay bộ trang phục sạch sẽ, hiếm khi không mang theo tẩu thuốc luôn giữ bên người, nhi tử bị hắn đã cảnh cáo từ trước, trước khi giữa trưa không được đến hậu viện.
Ở trong sân bày một cục đá do hắn tìm từ nơi khác đến, phải lớn bằng đầu của con chó săn.
Ban đầu, hắn muốn tìm một tảng đá lớn bằng cái cối xay, chỉ là cân nhắc đến lần đầu tiên thi triển thuật pháp, không thích hợp quá mức tham lam, mới không thật sự làm như vậy.
Hắn sửa sang lại quần áo, giống như Viên Minh căn dặn, trước tiên thắp một nén hương ở phía đông.
Sau đó, lão Tẩu Thuốc lại bắt đầu học theo dáng vẻ của Viên Minh ngày trước, đi vòng quanh sân, chân đạp Cương Bộ, trong miệng lẩm bẩm vài từ, sau đó thành kính bái lạy thiên địa bốn phương.
Sau một lượt, hắn đi tới bên cạnh cục đá được chọn kia, hai tay đặt ở trên tảng đá, hai mắt nhắm nghiền, thành tâm khẩn cầu.
Sau một lát, hắn hít sâu một hơi, chậm rãi mở hai mắt ra, đang mong đợi thần tích tới.
Nhưng cục đá dưới tay hắn không hề có ánh vàng phát ra, vẫn là dáng vẻ đen xì, bẩn thỉu.
- Thất bại à?
Lão Tẩu Thuốc chỉ cảm thấy trong đầu "oong" một tiếng, trước mắt chợt tối sầm, gần như ngất đi.
Hắn thật vất vả mới trấn tĩnh lại, nhưng vẫn hơi hoảng hốt.
- Tiên sư sẽ không gạt ta, nhất định là sai chỗ nào rồi... Đúng, đúng, nhất định là ta bước đi không tốt... Lại lần nữa, lại tới một lần nữa.
Lão Tẩu Thuốc hoảng hốt lầm bầm một tiếng, lại bắt đầu lập tức thi triển thuật pháp.
Sau khi lại tiến hành lần lượt từng nghi thức, kết quả đương nhiên vẫn là thất bại.
Cục đá vẫn là cục đá, không thể biến thành vàng.
Lão Tẩu Thuốc nhìn xung quanh, lại liếc nhìn trên người mình, chợt vỗ gáy mấy lần.
- Tiên sư nói lúc đó hắn trần truồng, không sai, nhất định là do trang phục này của ta quá sang trọng, không khác gì tài vật vàng bạc.
Lão Tẩu Thuốc vừa nói thầm vừa lột trần người mình ra.
- Lần này nhất định là được rồi.
Hắn lặng lẽ động viên tinh thần cho mình, đã hoàn toàn quên mất lời dặn dò của Viên Minh, cơ hội chỉ có một lần.
Lần đầu tiên không được, sau này cũng không được.
Lão Tẩu Thuốc đã không chú ý tới những điều này, nếu thất bại, lại có nghĩa là hắn đã thua sạch.
Hắn không thua nổi.
Lúc này, lão Tẩu Thuốc toàn thân trần truồng, da ngăm đen, lại giống như một con khỉ trong Thập Vạn Đại Sơn, trông rất buồn cười.
Hắn lặp lại nghi thức nhất định không thể có tác dụng kia, lại lễ bái thiên địa một lần nữa.
Chẳng qua khi hắn mở hai mắt ra, tất cả hy vọng lại bị hung hăng đánh nát, cục đá vẫn còn là cục đá.
- Tại sao có thể như vậy chứ...
Lão Tẩu Thuốc cụt hứng ngồi trên mặt đất, khó có thể tiếp nhận.
Nhưng vào lúc này, tiền viện bỗng nhiên truyền đến những tiếng huyên náo.
Ngay sau đó, lão Tẩu Thuốc nhìn thấy nhi tử của mình chạy từ bên ngoài vào.
- Đồ khốn kiếp, không phải ta đã bảo ngươi trước giữa trưa không được đi vào viện sao?
Lão Tẩu Thuốc tức giận nói.
Khi Thổ Lặc nhìn thấy được dáng vẻ phụ thân hắn trần truồng, cũng không khỏi ngây người.
Lão Tẩu Thuốc nhặt trang phục trên mặt đất lên, còn chưa kịp mặc, lại nhìn thấy bảy tám nam tử vạm vỡ mặc trang phục màu đen hùng hùng hổ hổ xông vào.
- Các ngươi muốn làm gì hả?
Lão Tẩu Thuốc vội vàng buộc lại vạt áo, nổi giận nói.
Sau khi mắng xong, hắn mới phát hiện ra những người này đều là đám thủ hạ trong sòng bạc Cát Tường.
- Ba, bọn họ nhất quyết xông tới, nói là tới thu cửa hàng, ta... ta không ngăn cản được.
Vẻ mặt Thổ Lặc buồn bã giống như đưa đám, oan ức nói.
- Các ngươi biết quan hệ giữa ta và lão bản của các người chứ?
Sắc mặt lão Tẩu Thuốc bỗng chốc dịu xuống, ưỡn ngực tiến lên hỏi.
Hắn vừa dứt lời, bên ngoài đã truyền đến những tiếng cười sang sảng.
- Lão Tẩu Thuốc, chúng ta có quan hệ tốt thế nào đi nữa, huynh đệ ruột thịt cũng phải tính sổ sách rõ ràng, không phải sao? Bây giờ, cửa hàng này của ngươi là của ta rồi.
Vưu Trư Tra đi từ bên ngoài vào, trong tay giơ tờ giấy có in dấu, không ngờ là một khế ước mua bán nhà.
- Ngươi nói gì?
Lão Tẩu Thuốc nghe vậy thì sửng sốt, trong mắt đầy vẻ khó tin.
Vưu Trư Tra lại lấy từ trong tay áo ra tấm tờ giấy, nói:
- Ta nói, tiệm tạp hóa và khách sạn của ngươi, còn có vài miếng đất kia bây giờ đều là của ta, trước giữa trưa, ngươi phải dọn ra khỏi khách sạn của ta.
Lão Tẩu Thuốc run rẩy đi tới trước mặt Vưu Trư Tra, nhìn cẩn thận, phát hiện khế nhà khế đất trên tay hắn cầm đều là của mình.
Hắn chỉ cảm thấy một một dòng máu nóng xông lên, hai mắt lập tức đầy tơ máu.
- Không, không phải là thật, ngươi gạt ta...
Lão Tẩu Thuốc lập tức giống như phát điên, vung vẩy hai tay muốn chộp lấy khế ước bán nhà bán đất trong tay Vưu Trư Tra.
Vưu Trư Tra sớm đã có sự đề phòng, tránh sang bên.
Đám thủ hạ xung quanh lập tức cùng xông tới, ngăn cản lão Tẩu Thuốc.
- Rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, kéo ra ngoài.
Vưu Trư Tra phất tay, lập tức đi vào hậu viện, quan sát xung quanh.
Ngày hôm qua, người tuổi trẻ kia dùng cái giá vô cùng công bằng, đưa những nhà, ruộng đất này đổi cho hắn, chỉ nói ra một yêu cầu, sáng sớm hôm nay, sau khi mặt trời mọc lại tới thu nhà.
Đây là một cuộc làm ăn kiếm lời lớn của hắn, đương nhiên không có lý do nào từ chối một yêu cầu nhỏ không ảnh hưởng tới toàn cục này.
...