Trong lòng lão Tẩu Thuốc thầm mừng rỡ, liên tục dập đầu.
- Ngươi đứng lên đi, ta vừa đồng ý ngươi, ta tạm thời ở lại nghỉ nửa ngày. Ngươi đi chuẩn bị đi, trở về ta sẽ dạy ngươi khẩu quyết và bí quyết thi triển thuật pháp quan trọng.
Viên Minh nói.
- Tiên sư, làm phiền ngài chờ ở trong phòng.
Lão Tẩu Thuốc dập đầu một cái, sau khi đứng dậy, vội vàng đi về phía tiền viện.
Cũng không lâu lắm, lão Tẩu Thuốc lại ôm một hộp gỗ màu tím sẫm chạy về.
Hắn vừa vào đến trong phòng, đã xoay người khép cửa phòng lại, bất chợt đặt cái hộp gỗ vừa dày vừa nặng lên trên bàn của Viên Minh.
- Tiên sư, ở đây là tất cả tài sản của ta, hoàn toàn không giữ lại, đều tặng hết cho ngài.
Bởi vì lão Tẩu Thuốc đi vội, thở dốc nói.
Viên Minh không mở ra, chỉ tiện tay vuốt qua, hộp gỗ lại đột nhiên biến mất.
Lão Tẩu Thuốc nhìn thấy cảnh tượng này, con ngươi không khỏi giãn to.
Đây là gì? Đây thật là bản lĩnh thần tiên đấy!
Vẻ mặt Viên Minh không thay đổi, càng có phong độ của cao nhân thế ngoại.
- Lần đầu tiên thử, trên người ngươi không thể lại có chút đồ vàng bạc ngọc, những thứ này đều sẽ dẫn đến thuật pháp thất bại.
Viên Minh nói xong, mắt có phần ám chỉ liếc nhìn tẩu thuốc trên tay lão Tẩu Thuốc.
- Nếu không phải tiên sư nhắc nhở, ta suýt nữa quên mất cái này.
Người sau đầu tiên sửng sốt, sau đó bất chợt nói.
Hắn lại tháo chiếc nhẫn bạch ngọc treo trên tẩu thuốc xuống, tháo tơ đỏ quấn lên trên đó và đặt ở trên bàn.
Viên Minh tiện tay lướt qua, chiếc nhẫn ngọc cũng theo đó biến mất.
- Khẩu quyết thi triển thuật pháp chỉ có thể dùng tâm nhớ, không thể dùng bút chép, ngươi phải nhớ cho kỹ.
Viên Minh liếc mắt nhìn hắn, mở miệng nói.
Lão Tẩu Thuốc nghe vậy, vội vàng gật đầu.
Viên Minh suy nghĩ một lúc, lại kết hợp với công pháp mình từng xem, soạn ra vài câu khẩu quyết tương tự với "Thiên Linh Linh, Địa Linh Linh", dạy cho lão Tẩu Thuốc.
Tuy lão Tẩu Thuốc lớn tuổi nhưng trên phương diện trí nhớ lại tốt tới mức kỳ lạ.
Viên Minh chỉ dạy hai lần, hắn đã nhớ kỹ.
- Ngươi cần phải nhớ cho kỹ, lúc thi triển thuật này, phải là lúc ánh sáng mặt trời mọc lên ở phía đông mỗi ngày, phải tìm một gò đất trong sân, chân vừa đạp Cương Bộ, thành tâm kính lễ thiên địa bốn phương, vừa đọc khẩu quyết.
Viên Minh dặn dò.
Lão Tẩu Thuốc nhớ lại dáng vẻ Viên Minh sáng sớm vừa xoay quanh trong sân vừa lẩm bẩm vài từ, trong lòng chợt hiểu ra, vội vàng gật đầu giống như giã tỏi.
- Lần đầu tiên thi triển thuật pháp rất quan trọng, trước một ngày lại phải trai giới tắm rửa, nhất định phải làm cho trên người không có đồng nào, lại tâm niệm chân thành. Nếu lần đầu tiên thi triển thuật pháp thất bại, có phần trái lại với thiên đạo, sau này càng không thể thành công.
Viên Minh biểu diễn một lần bộ pháp Cương Bộ, sau đó tiếp tục nói.
Lão Tẩu Thuốc nghe vậy, liên tục gật đầu, cố kìm chế sự hưng phấn và sốt ruột khó chịu nổi trong lòng mình.
Thi triển tiên thuật như thế, lại phải làm nghi thức phiền phức như vậy, bằng không chẳng quá trò đùa sao.
- Bây giờ không ăn thức ăn mặn, đung nước, buổi tối tắm rửa, chờ đợi tới sáng sớm ngày mai là được. Cũng đến lúc rồi, trần duyên của chúng ta đã hết, ta cũng phải lên đường, ngươi bảo trọng.
Viên Minh nói xong, lại đứng dậy.
- Sao tiên sư không ở lại một đêm, để cho ta chiêu đãi một lúc.
Lão Tẩu Thuốc nghe vậy, vội vàng nói.
Viên Minh nghe vậy, đột nhiên đanh mặt lại.
- Ta vì ngươi không tiếc tốn nửa ngày nói và làm mẫu. Thế nào, ngươi không tin ta à?
Hắn giả vờ tức giận nói.
- Không dám, không dám.
Lão Tẩu Thuốc vội vàng dập đầu, chứng kiến qua thủ đoạn thần tiên của Viên Minh, hắn thật sự không dám, chỉ là trong lòng mơ hồ cảm thấy lo lắng không yên.
Viên Minh đã sớm nhìn ra tâm tư của lão Tẩu Thuốc, theo tay vung lên, hộp gỗ màu tím kia lại xuất hiện ở trước người lão Tẩu Thuốc.
- Nếu ngươi không tin, chỉ cần giữ lại những thứ này, ta cũng đã thỏa mãn nguyện vọng của ngươi, giải quyết xong nhân quả của ta, không còn gánh nặng nữa, lúc này chúng ta từ biệt là được.
Viên Minh nói xong, đứng dậy lại đi.
- Tiên sư...
Tay hắn vừa va chạm tới cửa, phía sau đã truyền đến tiếng kêu của lão Tẩu Thuốc.
Chỉ nghe hắn sốt ruột nói:
- Không dám không tin tiên sư, nếu tiên sư muốn đi, tiểu nhân không cố giữ lại nữa, vẫn mong ngài mang đi những vật ngoài thân này.
Trong lòng Viên Minh thầm cười trộm, trên mặt vẫn phải duy trì dáng vẻ cao nhân không hề bận tâm.
- Kẻ có dục vọng là tham, kẻ ganh ghét đố kỵ là sân, kẻ ngu là si, tin người thì đạt được...
Trong miệng hắn ngâm nga một tiếng, thu hồi hộp gỗ trên mặt đất và mở cửa phất tay áo đi ra ngoài.
- Cung kính tiễn tiên sư...
Lão Tẩu Thuốc vội vàng đứng lên đưa tiễn, lúc này, chút lo lắng cuối cùng trong lòng hắn đã hoàn toàn tiêu tan.
Sau khi Viên Minh rời khỏi, lão Tẩu Thuốc làm theo lời hắn nói, tắm rửa lau người, thu dọn cho mình sạch sẽ, để đề phòng biến cố xảy ra, thậm chí ngay cả cơm tối cũng không ăn. Buổi tối nằm ở trên giường trằn trọc, kích động đến mức khó có thể kìm chế, cho nên cả đêm cũng không ngủ ngon, nếu như có thể, hận không thể bắt mặt trời lên ngay lập tức.