Tiên Giả

Chương 251: Điểm đá thành vàng (1)

Chương Trước Chương Tiếp

- Ấy ấy, lão chưởng quỹ, ngài làm gì vậy? Ngài mau đứng lên, mau đứng lên đi...

Viên Minh giả vờ kinh ngạc, vội vàng bước lên đỡ hắn.

Nhưng lão Tẩu Thuốc lại cố chấp không chịu đứng dậy.

- Tiên sư, lúc trước ta đã thấy được, cục vàng này là do ngài sử dụng pháp thuật thần tiên biến đá trong sân thành nó.

Lão Tẩu Thuốc nằm rạp trên mặt đất, không dám ngẩng đầu lên nói.

Viên Minh nghe vậy, cánh tay đỡ lão Tẩu Thuốc chợt cứng đờ.

Lão Tẩu Thuốc lập tức cảm nhận được sự thay đổi của hắn, tưởng sau khi mình phơi bày, đã chấn động đến Viên Minh.

- Tiên sư đừng trách tội, tiểu lão nhi không phải cố ý mạo phạm, thật sự vô tình nhìn thấy, chuyện này trời biết đất biết, tuyệt đối không dám để cho người thứ ba biết.

Hắn lại vội vàng xin lỗi, đầu cũng càng hạ thấp hơn, mặt cũng đã áp sát mặt đất.

Lúc này, Viên Minh thả bàn tay đỡ hắn, đứng thẳng người, lại không mở miệng.

Trong viện đột nhiên rơi vào trong sự yên tĩnh, lão Tẩu Thuốc không nhìn thấy được sắc mặt Viên Minh thay đổi, cũng không đoán được hắn sẽ đối xử với mình thế nào, nhất thời có phần hối hận, hơi ảo não, trán cũng không khỏi đổ mồ hôi, tạo thành từng vệt nước xung quanh đầu.

Khi cảm thấy áp lực đã đủ, lúc này Viên Minh mới thở dài một tiếng.

- Ôi, ta cho rằng đã tránh người, kết quả vẫn bị ngươi nhìn thấy được, vậy cũng xem như số mệnh phải gặp. Mà thôi mà thôi, cứ coi cục vàng này là phí dừng chân, tặng cho ngươi, coi như giải quyết xong đoạn duyên phận này của chúng ta.

Lần này, Viên Minh vừa nói ra lời này, hình tượng cao nhân thế ngoại lập tức được dựng lên.

Lão Tẩu Thuốc run lên bần bật, lúc này đã tin tưởng chắc chắn.

- Tiên sư, tiểu lão nhi không tham tài, không dám lấy vàng của tiên sư, nhưng từ nhỏ ta có lòng hướng tới đối với tiên thuật, chỉ cầu mong ngài có thể khai ân, dạy ta pháp thuật điểm đá thành vàng, cuộc đời này của tiểu lão nhi sẽ không còn hối tiếc nữa.

Hắn không đứng dậy, trái lại dập đầu giống như giã tỏi, thành khẩn thỉnh cầu.

- Ngươi đây là...

Viên Minh có vẻ rất khó xử.

- Tiên sư, cầu xin ngài dạy ta bản lĩnh tiên gia!

Lão Tẩu Thuốc đầu đập xuống đất, "cốp cốp" vang dội.

- Thật không dám giấu, tiên sư dạy ta thuật pháp trước đây từng nói qua, tuyệt đối không thể thi triển thuật điểm đá thành vàng ở trước mặt người ngoài. Một khi trong lúc vô tình bị người ta nhìn thấy, sẽ có cho hậu báo, giải quyết xong nhân quả. Nếu ngươi thật sự muốn học, ta cũng không phải không thể dạy cho ngươi, chỉ là...

Viên Minh thấy đến lúc rồi, mới mở miệng nói.

- Tiên sư có yêu cầu gì, cứ việc nói.

Lão Tẩu Thuốc thấy có cơ hội, vội vàng ngẩng đầu lên, quỳ hai chân di chuyển về phía Viên Minh vài bước, nói.

- Không phải có yêu cầu gì, chỉ là muốn học thuật điểm đá thành vàng này, cần phải là người không có đồng nào, rơi vào cảnh khốn đốn, dưới tâm cảnh như vậy mới có thể thật sự tìm hiểu được, bằng không thuật pháp khó thành. Cái gọi là pháp không dễ truyền, cứu gấp cứu khốn chính là như thế.

Viên Minh chắp hai tay sau lưng, ánh mắt nhìn thẳng vào hư không phía trước, chậm rãi mở miệng nói.

Lão Tẩu Thuốc nghe vậy thì sửng sốt, sau khi cẩn thận cân nhắc, cuối cùng cũng cảm thấy có lý, chỉ là vừa nghĩ tới sản nghiệp do mình thật vất vả để dành được, trong lòng lại không khỏi có phần lo được lo mất.

- Khoảng một năm trước, ta trần truồng tỉnh lại ở trong một khu mộ, nếu không phải gặp được lão tiên sư kia cứu, chỉ sợ đã sớm không còn tính mạng.

Viên Minh tiếp tục bịa chuyện, hơi xúc động nói.

Lão Tẩu Thuốc nằm trên mặt đất nghe hắn nói như thế, trong lòng run bần bật.

Nhưng ngay sau đó, hắn lại nghe Viên Minh tiếp tục nói:

- Lão tiên sư thấy ta rơi vào tình cảnh khốn đốn, trên người không có đồng nào, dáng vẻ mất hết can đảm sống, phù hợp với tư chất tu luyện thuật điểm đá thành vàng, cũng thương hại cho tình cảnh ta gặp phải, mới dạy thuật pháp này cho ta. Bây giờ ngươi sinh hoạt giàu có, không có cách nào hiểu được tâm cảnh này, dĩ nhiên sẽ không học được.

Lão Tẩu Thuốc thấy Viên Minh còn chưa đề cập nhiều hơn về chuyện liên quan tới khu mộ, lúc này mới thoáng yên tâm, nhưng rất nhanh lại nảy ra tâm tư xấu xa.

- Tiên sư, vậy nếu ta chuyển tặng tài sản cho người khác, mình không có đồng nào, có phải có thể học được không?

Lão Tẩu Thuốc ngẩng đầu, ngước cổ nhìn về phía Viên Minh, hỏi.

- Có thể.

Viên Minh khẽ gật đầu.

Trong lòng lão Tẩu Thuốc thầm mừng rỡ, nếu có pháp thuật như vậy, chút tài sản đó của mình đã tính là gì? Còn không phải khẽ động ngón tay lại có thể kiếm về sao?

- Vậy tiên sư, sau khi học được thuật điểm đá thành vàng này, có phải không cần tiếp tục duy trì tình trạng người không có đồng không?

Lão Tẩu Thuốc cẩn thận hỏi.

- Đây là chuyện đương nhiên, ngươi nhìn ta giống như người không có đồng nào sao?

Viên Minh khẽ cười một tiếng, hỏi ngược lại.

- Không giống, không giống.

Lão Tẩu Thuốc liền nói.

Trong lòng hắn đã tính toán, trước hết cho nhi tử của mình kế thừa tài sản của mình, mình lại tới học thuật pháp, vậy không phải đã vẹn cả đôi đường sao? Tuyệt đối không thể sai được.

- Tuy nhiên ta phải nhắc nhở ngươi, nếu thật sự muốn học thuật điểm đá thành vàng, không chỉ bản thân ngươi, người thân của ngươi cũng không thể có bất kỳ tài sản nào, phải là tình cảnh khốn đốn trên người không có đồng nào thật sự, bằng không đạo tâm không vững, phí công một hồi.

Viên Minh liếc mắt đã nhìn thấu được tâm tư của hắn, lập tức mở miệng nói.

Nghe nói lời ấy, chân mày lão Tẩu Thuốc nhíu chặt, lập tức lại lộ vẻ do dự, vẻ mặt không ngừng thay đổi.

Nhưng hắn rất nhanh lại quyết định, dứt khoát hạ quyết tâm, luyến tiếc con không bẫy được sói.

- Tiên sư truyền cho ta tiên pháp cũng không dễ dàng gì. Nếu không thể để lại chút nào tài sản nào trong người, ta dứt khoát chuyển tặng tất cả gia tài này cho tiên sư ngài, chỉ cầu mong ngài truyền cho ta thuật điểm đá thành vàng.

Lão Tẩu Thuốc lại dập đầu.

- Tuy ta không có hứng thú đối với tiền, tuy nhiên ngươi thật sự thành tâm thành ý, xem ra thật sự có duyên với ta. Sau khi ta truyền thuật pháp này cho ngươi, ngươi cũng phải nhớ kỹ, lúc thi triển thuật pháp, không nên để người ngoài nhìn thấy. Nếu chẳng may bị nhìn thấy, cũng cần phải thỏa mãn nguyện vọng của hắn mới được.

Viên Minh khẽ gật đầu, dặn dò.

- Ta nhất định ghi nhớ, nhất định ghi nhớ.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 54%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)