Lão Tẩu Thuốc lập tức trợn trừng mắt, trên gương mặt đầy vẻ kinh ngạc.
Ngay sau đó, hắn lại nhìn thấy hai tay Viên Minh hoàn toàn mở ra, bên trong lộ ra một cục vàng lớn bằng quả nhãn, gồ ghề lỗ chỗ phát ra ánh sáng màu vàng lấp lánh.
Nhìn kích thước và hình dáng gần giống với hòn đá được Viên Minh nhặt trên mặt đất lúc trước.
Tim lão Tẩu Thuốc đập thình thịch, hắn dùng hai tay che miệng mình, mới không làm cho mình la lên.
- Điểm đá thành vàng, đây là thủ đoạn thần tiên mới có được.
Trong lòng lão Tẩu Thuốc điên cuồng kêu lên.
Hắn vỗ tay khen ngợi cho sự nhạy bén của mình, vì trong lúc lơ đãng đã nhìn thấy thần tích này, cảm thấy khó có thể kìm chế được sự kích động và hưng phấn, nhưng trong lòng hắn rất nhanh lại dâng lên suy nghĩ muốn chiếm làm của riêng.
- Nếu ta cũng biết được pháp thuật này, sẽ không nghèo nữa?
Trong lòng lão Tẩu Thuốc hỏi mình hết lần này tới lần khác.
Chỉ là kích động qua đi, hắn rất nhanh đã bình tĩnh lại, theo bản năng nghi ngờ có phải mình bị hoa mắt không, có phải có thủ thuật che mắt không?
Nhưng chờ hắn nhìn lên, bóng dáng của Viên Minh đã không còn ở trong sân mà trở lại trong phòng.
Tuy nhiên chỉ trong chốc lát, Viên Minh đã ra khỏi phòng, khép cửa phòng lại, giống như dự định rời đi.
Lão Tẩu Thuốc thấy thế, vội vàng chạy đến tiền viện rồi vòng trở lại, giả vờ đang đi từ tiền viện tới thì đúng lúc gặp phải Viên Minh.
- À, khách quan, ngài muốn đi bây giờ sao?
Lão Tẩu Thuốc giả vờ nghi ngờ hỏi.
- Đúng vậy, ta phải đi tìm người trước, sau này có cơ hội lại tới.
Viên Minh cười trả lời.
- A, được rồi, vậy để ta dẫn ngựa cho ngài trước.
Lão Tẩu Thuốc vội vàng cúi đầu khom lưng nói.
- Không vội, không vội, ta thanh toán tiền thuê cho ngài trước đã. Mặt khác, ta còn có chuyện muốn làm phiền ngài.
Viên Minh vừa cười vừa nói.
- Ngài quá khách khí, có chuyện gì cứ nói thẳng là được.
Lão Tẩu Thuốc vội vàng nói.
- Chẳng phải lúc trước ta thua gần hết ngân tệ ở sòng bạc Cát Tường sao? Tiền xài trên tay không đủ, muốn hỏi xem trên trấn có tiền trang hay hiệu cầm đồ gì không. Ta muốn dùng miếng vàng trong tay đổi lấy ít ngân tệ để sử dụng.
Viên Minh tùy ý nói.
Vừa nghe lời ấy, lão Tẩu Thuốc chợt nhíu mày, suy nghĩ một lúc mới nói:
- Tiền trang mà ngài nói thật ra có một nhà, tuy nhiên đó là một kẻ cho vay cắt cổ, lòng dạ rất hiểm độc, đi tới chỗ hắn đổi, chắc chắn sẽ bị thiệt.
- Mặc kệ hắn có lòng dạ hiểm độc hay không, ta chỉ có một thân một mình, lại không phải chỉ mong thuận tiện sao? Chỉ cần có thể đổi về theo tỉ lệ tám phần trở lên, ta đều có thể tiếp nhận được.
Viên Minh mỉm cười, cuối cùng nói với vẻ hoàn toàn không để ý.
Lão Tẩu Thuốc nghe vậy, trong lòng không khỏi nói thầm.
Tám phần là có thể đổi, tự nhiên giảm mất hai phần vàng, chẳng lẽ thật sự là đá biến thành vàng, không hề đau lòng?
- Chưởng quỹ?
Viên Minh thấy hắn hơi ngây người, không khỏi đánh tiếng một tiếng.
- Ôi, nếu ngài đã nói như vậy, nếu ngài yên tâm, không bằng để cho ta đi thay ngài một chuyến? Bọn nể mặt người quen, ít nhiều cũng sẽ thu ít đi, có thể giúp ngài đổi thêm ít ngân tệ về.
Vẻ mặt lão Tẩu Thuốc thành khẩn, cẩn thận thử thăm dò.
- Cũng được, vậy làm phiền chưởng quỹ rồi.
Viên Minh nghe vậy, hình như hơi do dự, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu nói.
Nói xong, hắn lấy từ trong tay áo ra cục vàng lớn bằng quả vải kia, đưa cho lão Tẩu Thuốc.
Người sau chà xát tay, vội vàng nhận lấy.
Hắn cầm cục vàng cân nhắc trọng lượng, đặt tới trước mắt cẩn thận kiểm tra, cuối cùng lại đưa đến bên miệng cắn, sau đó có kết luận không có vấn đề gì, là thật.
Lần này, trong lòng hắn càng không bình tĩnh được.
“Quý nhân" này của mình thật sự có bản lĩnh điểm đá thành vàng đấy!
Viên Minh nhìn chằm chằm vào hắn, từ trong ánh mắt thay đổi của hắn, phát hiện ra tâm tình biến hóa của lão Tẩu Thuốc, trong lòng cười thầm.
Mình chẳng qua cầm cục vàng chuẩn bị trước, lại tìm một hòn đá không khác lắm, lại dùng năng lực có thể lấy và cất đồ từ trong không trung của túi trữ vật tới đổi trắng thay đen, bỗng chốc lại lừa gạt được lão Tẩu Thuốc.
Nhưng trên thực tế, điều thật sự làm cho lão Tẩu Thuốc trúng chiêu, vẫn là bản tính tham lam của hắn.
Con người một khi nảy lòng tham, lại dễ bị che mờ mắt.
Khi thấy lão Tẩu Thuốc còn do dự đứng tại chỗ, trước sau không rời đi, Viên Minh lại ho khẽ một tiếng, cho thêm một cây đuốc cuối cùng.
- Chưởng quỹ, nếu ngươi có gì bất tiện thì thôi, ta tự đi đổi, ít một hai phần thật ra cũng không có vấn đề gì đối với ta. Thật ra ta không có hứng thú với tiền, nhưng vẫn có hứng thú với dùng tiền.
Hắn nói xong, lại muốn cầm lại cục vàng kia.
Lúc này, lão Tẩu Thuốc cuối cùng không do dự nữa, hai đầu gối lập tức mềm nhũn quỳ xuống đất, cúi đầu hành lễ.
- Tiên sư ở trên, xin nhận của ta một lạy.
Lão Tẩu Thuốc nói xong cúi đầu, dập đầu "cốp cốp cốp" bảy tám cái.