Trong cỏ khô có lẫn bã đậu, quả thật sử dụng nguyên liệu tốt nhất.
Độ Nha lặng lẽ bay quanh phía trên đỉnh đầu của con ngựa một vòng, sau đó bay về phía tiền viện, vừa mới lướt vào nhà, đã nhìn thấy lão Tẩu Thuốc đang ngồi trong sân, dựa lưng vào tường.
Cái tẩu thuốc trong tay hắn lập lòe những tia lửa trong làn khói thuốc.
Người trẻ tuổi chất phác kia cầm cái ghế nhỏ ngồi đối diện hắn.
Độ Nha chỉ liếc nhìn, lại định bay đi.
Lúc này, đột nhiên nghe được người trẻ tuổi tên là Thổ Lặc bên dưới hỏi:
- Ba, sao buổi chiều ngươi từ sòng bạc Sơn Hà trở về, vẫn tâm sự nặng nề vậy?
Nghe được điều này, Viên Minh không đi vội, khống chế Độ Nha hạ xuống nhánh cây bên cạnh hai người.
Lão Tẩu Thuốc không trả lời lời hắn ngay, mà tiếp tục trầm ngâm rít vài hơi thuốc.
- Ba...
Thổ Lặc không nhịn được lại gọi một tiếng.
- Nhi tử à, chúng ta có khả năng xảy ra chuyện rồi.
Trong miệng lão Tẩu Thuốc phun ra hơi thuốc, thở dài một tiếng, nói.
- Sao vậy, ba? Đã xảy ra chuyện gì à?
Thổ Lặc nghe hắn nói vậy, vẻ mặt lập tức thay đổi, vội vàng kéo ghế tới gần lão Tẩu Thuốc hơn.
- Ngươi còn nhớ rõ trước đây ngươi từng hỏi ba, sao nhà chúng ta đột nhiên có tiền?
Lão Tẩu Thuốc hỏi.
- Nhớ chứ, tuy nhiên ba chỉ nói là gặp quý nhân, chưa bao giờ chịu nói ra chuyện đó.
Thổ Lặc gật đầu, thành thật trả lời.
- Ôi, ngày hôm nay ba sẽ nói cho ngươi biết là chuyện gì.
Lão Tẩu Thuốc lại thở dài, cầm tẩu thuốc gõ vài cái lên nền gạch bên chân, tắt thuốc đi.
Thổ Lặc nuốt nước miếng, tập trung tinh thần nghe.
- Khi đó, ba còn là một người nhặt xác không ai để mắt tới, vốn cuộc sống vẫn luôn khổ sở, mãi đến một ngày gặp phải một thi thể ở bên bờ sông...
Lão Tẩu Thuốc kể về chuyện cũ, nói đâu ra đấy, đạo lý rõ ràng.
Không chỉ Thổ Lặc nghe say sưa, ngay cả Viên Minh thông qua Độ Nha cũng ngừng tu luyện lắng nghe.
Chỉ là nghe một lúc, trong lòng của hắn không khỏi phát sinh một cảm giác kỳ quái không hiểu được.
Chờ đến khi lão Tẩu Thuốc nói xong mình dùng bảo bối trên thân người trẻ tuổi kia, đổi lấy gia nghiệp bây giờ thế nào, trên gương mặt chất phác của Thổ Lặc không khỏi lộ vẻ phức tạp.
- Ba, có phải lúc đó ba biết hắn còn sống không?
Thổ Lặc hỏi.
- Biết... Có biết hay không có gì khác nhau chứ? Khi đó, ta không lấy của hắn, hắn chắc chắn cũng chỉ có thể chết. Hơn nữa trong U Minh tự có ông trời quyết định, có thể bởi vì ta nhặt hắn, hắn mới còn sống.
Lão Tẩu Thuốc đầu tiên gật đầu, sau đó cười gượng lắc đầu.
Sau khi nói xong, hắn lại bổ sung một câu:
- Ba làm như thế, cũng là vì ngươi, vì cái nhà này.
Viên Minh nghe vậy, âm thầm lắc đầu, đây không phải là an ủi mình để lương tâm không bị cắn rứt sao?
- Ta biết.
Thổ Lặc lại liên tục gật đầu, biểu thị tán thành.
Mặc dù có chút thương hại cho con sâu đáng thương xui xẻo kia, nhưng hắn vẫn không cảm thấy ba mình làm sai.
- Sau đó không lâu lắm... Người kia lại tới trên trấn, ta trùng hợp gặp phải. Kết quả phát hiện lãnh chủ đại nhân tuyên bố thông báo treo giải thưởng tìm hắn, ta lại báo quan. Đáng tiếc sau đó không tìm được hắn, nếu không lại có thể lấy được một khoản tiền thưởng lớn của sứ đoàn Đại Tấn.
Lão Tẩu Thuốc tiếp tục nói, có vẻ rất tiếc nuối.
- Hóa ra là hắn...
Viên Minh chợt nhớ tới thông báo tìm người được viết mơ hồ trên bảng thông báo ở cửa thành.
- Hắn là người thế nào? Sao sư đoàn Đại Tấn còn muốn tìm hắn?
Thổ Lặc nghi ngờ nói.
- Ta làm sao biết được?
Lão Tẩu Thuốc lắc đầu, nói.
Thổ Lặc nghe đến đó, chỉ cảm thấy người kia gặp phải ba thật sự xui xẻo, nhưng trong lòng lại không hiểu.
- Ba, những chuyện ngươi nói có liên quan gì với chuyện ngươi tâm sự nặng nề cả một buổi chiều?
Thổ Lặc hỏi.
Lão Tẩu Thuốc liếc nhìn hắn, lại nhìn về phía hậu viện.
Viên Minh xuyên qua Độ Nha nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng lập tức có một dự cảm không tốt, bởi vì lúc này cả hậu viện chỉ có một mình hắn ở.
- Bây giờ, quý nhân ta nói đang ở trong hậu viện.
Lão Tẩu Thuốc chậm rãi nói.
- Cái gì?
Thổ Lặc vô cùng kinh ngạc, khiếp sợ đến mức đặt mông ngồi xuống đất.
- Kêu loạn cái gì?
Lão Tẩu Thuốc thấy thế, vung tẩu thuốc lên muốn gõ lên đầu hắn.
- Vậy hắn… có phải tới trả thù không?
Thổ Lặc nâng ghế ngồi dậy, theo bản năng hạ thấp giọng, chỉ vào hậu viện hỏi.
- Chắc hẳn không phải đâu. Không biết vì sao, hắn hình như không quen biết ta, hình như cũng quên trước đây mình đã tới Thiết Hổ Trấn.
Lão Tẩu Thuốc nói đến đây, nếp nhăn trên mặt mặt càng hằn sâu hơn.