- Nhất nhị tam, nhỏ. Vưu lão bản, ngươi thua rồi.
Viên Minh toét miệng cười, chậm rãi nói.
- Làm sao...
Vưu Trư Tra cúi người xuống, ghé sát vào nhìn phía trên ba viên xúc xắc kia, rõ ràng khắc ba số "Nhất" "Nhị" "Tam", rõ ràng có vẻ không dám tin.
- Vưu lão bản tự nhiên lỡ tay?
Đám người ở đó vốn đang ồn ào náo động cũng đột nhiên một yên lặng, mọi người vây xem cũng kinh ngạc.
Lão Tẩu Thuốc bên cạnh nhíu mày, có vẻ như bất ngờ.
- Thằng nhóc nhà ngươi...
Trong mắt Vưu Trư Tra lóe lên vẻ giận dữ, nhìn về phía Viên Minh.
Trong lúc nói chuyện, hắn cầm bát lên định đập xuống đất.
Viên Minh giơ hai ngón tay nhẹ nhàng đặt ở trên đáy bát. Vưu Trư Tra sử dụng ra hết sức lực toàn thân, kết quả không ngờ phát hiện mình không thể nào di chuyển được cái bát kia.
- Vưu lão bản, mười hai ngân tệ phía trước xem như thành ý của ta, nếu ngài lại thắng nữa, đã có thể thành không lễ phép rồi.
Viên Minh hơi cúi người xuống, sử dụng giọng nói chỉ hai người mới có thể nghe được nói.
Vưu Trư Tra nghe vậy, đầu tiên là sửng sốt, sau đó lập tức biết mình gặp phải cao thủ.
Nhưng những người xung quanh không nhìn ra được điều gì khác thường, trên gương mặt đầy nghi ngờ nhìn về phía hai người đang cúi xuống, ghé sát gần nhau nhỏ giọng thầm thì.
- Tiểu huynh đệ, xem đi, ta đã nói lần này ngươi nhất định thắng mà! Ha ha, lời nói của Vưu Trư Tra ta là đúng nhất đấy.
Vưu Trư Tra thả bàn tay cầm cái bát ra, đứng thẳng người lên, trên mặt rất nhanh đã đổi thành vẻ tươi cười.
Hắn nói xong, cầm lấy một miếng ngân tệ cùng miếng ngân tệ Viên Minh đã đặt, đẩy trở về.
Viên Minh cũng đứng thẳng người, giơ tay vuốt ve hai ngân tệ, nhìn về phía Vưu Trư Tra.
- Lúc Ô Tang rời đi, bảo là muốn đi tới miếu gì đó cách Thiết Hổ Trấn hai ba mươi dặm, cụ thể đi làm gì thì ta không hỏi, bây giờ còn ở đó hay không, ta cũng không dám bảo đảm.
Vưu Trư Tra vội vàng nói.
- Vưu lão bản là một người thông minh, trí nhớ cũng không tệ. Nếu không lại suy nghĩ kỹ xem còn quên gì nữa không?
Viên Minh cười mà như không cười, vận dụng lực thần thức nhìn chăm chú về phía hắn.
Vưu Trư Tra lập tức cảm thấy sống lưng ớn lạnh, giống như rơi vào trong hố băng, chút suy nghĩ xấu xa vừa xuất hiện đã hoàn toàn biến mất.
- Đúng rồi, đúng rồi, miếu kia nằm ở phía bắc của thôn trấn. Tiểu huynh đệ, ta làm chuyện buôn bán là dựa vào công phu trên tay, không ở dựa vào cái miệng.
Vưu Trư Tra cố gắng trấn tĩnh lại, mở miệng nói.
- Vậy cảm ơn, chúc Vưu lão bản kinh doanh thịnh vượng, lúc rảnh rỗi ta lại tới tìm ngươi xin chỉ giáo.
Vẻ mặt Viên Minh đột nhiên trở nên ôn hòa, Vưu Trư Tra thầm thở phào nhẹ nhõm, trong miệng liên tục nói:
- Nhất định, nhất định rồi.
Dứt lời, Viên Minh xoay người, đi ra khỏi sòng bạc trong sự chú ý, tìm tòi của một đám dân cờ bạc không rõ tình hình.
Vưu lão bản động cái là khiến người ta táng gia bại sản, nợ cả đống tiền, hắn trở nên dễ nói chuyện như vậy từ bao giờ thế?
Lão Tẩu Thuốc bối rối một lát, ném ánh mắt dò hỏi về phía Vưu Trư Tra.
Người kia căn bản không liếc nhìn hắn, ánh mắt đờ đẫn nhìn theo bóng lưng của Viên Minh hoàn toàn biến mất ở cửa, lúc này mới thật sự bình tĩnh lại, phát hiện không ngờ mồ hôi lạnh sau lưng mình đã chảy ròng ròng.
Lão Tẩu Thuốc có chút buồn bực, cầm tẩu thuốc cà vào đầu, chạy chậm ra ngoài theo.
Hắn bước nhanh đuổi theo sau Viên Minh, giơ ngón tay cái lên, tán dương:
- Tiểu huynh đệ, lâu như vậy, ngươi vẫn là người đầu tiên ta đã thấy thắng dạ Trư Du Tra trên phương diện xúc xắc đấy, ngươi chính là cái này.
- Nhận được khen ngợi, vừa mừng vừa lo.
Viên Minh mỉm cười, thản nhiên trả lời.
- Theo ta, ngươi nên nhân lúc may mắn chơi thêm mấy ván, kiếm lại những gì đã thua lúc trước. Có lẽ còn có thể kiếm gấp mấy lần!
Lão Tẩu Thuốc nói với vẻ mặt tiếc nuối.
Viên Minh quay đầu liếc nhìn hắn, gương mặt vô cảm.
Lão Tẩu Thuốc lại bị hành động này của hắn dọa cho giật mình, trong lòng mơ hồ cảm thấy sợ hãi, không dám nói tiếp nữa.
Viên Minh thầm hiểu, lúc trước vừa vào sòng bạc Sơn Hà, lão Tẩu Thuốc lại chạy mất tăm, kết hợp với chi tiết mọi chuyện trước sau, hơn phân nửa là ra phía sau tìm Vưu Trư Tra thương lượng xem làm sao hãm hại mình trên chiếu bạc, hai người có thể kết phường ép khô hắn.
Lúc này, thấy mình không thua sạch của cải, vẫn chưa từ bỏ ý định, còn muốn hãm hại hắn một lần nữa.
Đối với điều này, Viên Minh lười tính toán, cũng hiểu rõ vì sao khách sạn của nhà lão Tẩu Thuốc vắng vẻ như vậy, chỉ sợ trước kia lão già này đã làm không ít lần dẫn khách tăng kinh doanh cho sòng bạc, cho nên làm quen tay, ngay cả quy củ của sòng bạc cũng nói lưu loát hơn cả một vài người chia bài.
Hai người một trước một sau đi trở về khách sạn, cả đoạn đường không nói gì.
- Buổi tối giúp ta cho ngựa ăn đủ cỏ khô, sáng mai, ta sẽ rời khỏi Thiết Hổ Trấn.
Viên Minh đi tới cửa khách sạn, đột nhiên mở miệng nói.
- Lúc này mới tới, sao lại muốn đi, ở thêm...
Lão Tẩu Thuốc còn chưa nói hết lời, Viên Minh đã chắp tay sau lưng, đi qua đại sảnh vào hậu viện.
Thổ Lặc thấy thế, đi tới hỏi:
- Ba, sao trở về sớm vậy?
Lão Tẩu Thuốc buồn bực cúi đầu một lúc, sau đó quay đầu đi ra cửa, tới bên sòng bạc Sơn Hà.
Chỉ để lại nhi tử của hắn không nghĩ ra, ở ngây tại chỗ.
...
Ban đêm.
Viên Minh ngồi xếp bằng ở trong phòng, hai tay ôm lư hương, chỗ mi tâm có ba con Độ Nha liên tiếp bay ra, lao về phía bên ngoài viện.
Hắn vừa tu luyện Minh Nguyệt Quyết, vừa luyện tập khống chế ba con Độ Nha.
Bây giờ, hắn đã có thể khống chế phạm vi tầm nhìn của ba con Độ Nha tương đối tốt, sẽ không có cảm giác cắt nhỏ thị giác như ban đầu nữa, hình ảnh của ba thị giác hiện ra ở trong thức hải của hắn, cũng trở nên dễ dàng giống như quan sát ba bức tranh vậy.
Trong đó, hai con Độ Nha bay về hai đầu nam bắc của Thiết Hổ Trấn.
Một con Độ Nha cuối cùng lại vung vẩy cánh, lướt qua trước cửa sổ của hắn, bay về phía tiền viện của khách sạn.