- Ta không lừa gạt ngươi, gia sản của Ô Tang trên cơ bản đều ở trong sòng bạc của ta. Ngày hắn rời khỏi Thiết Hổ Trấn, vẫn là ta thấy hắn đáng thương, cho hắn mười tiền đồng làm lộ phí.
Vưu Trư Tra nâng bụng đi tới, nói.
- Ngài hẳn phải biết tung tích của Ô Tang, có thể nói cho ta biết được không? Tại hạ vô cùng cảm kích.
Viên Minh liền vội vàng nói.
- Ta thực sự biết, nhưng ta dựa vào đâu phải nói cho ngươi biết? Ngươi ở đây quấy nhiễu trật tự trong sòng bạc của ta, ta không sai người đuổi ngươi ra ngoài, đã coi như nể mặt ngươi rồi.
Vưu Trư Tra nhếch môi, cười hì hì nói.
Viên Minh híp mắt lại, cười hỏi:
- Nếu lão bản không định đuổi người, vậy chính là có cơ hội thương lượng, ngài nói thử xem, phải làm thế nào mới có khả năng nói cho ta biết?
- Ngươi đánh cược với ta một ván, chỉ cần ngươi thắng, ta sẽ nói cho ngươi biết.
Vưu Trư Tra cười hì hì nói.
- Ta không biết đánh cược.
Viên Minh nhíu mày nói.
- Không biết đánh cược có thể học, không muốn đánh cược có thể đi.
Vẻ mặt Vưu Trư Tra bất chợt trở nên lạnh lùng, không vui nói.
Lão Tẩu Thuốc bên cạnh xông tới, khẽ nói với Viên Minh:
- Vưu lão bản này có biệt danh là Trư Du Tra, từ trước đến nay nói một không ai dám nói hai, nếu ngươi không đánh cược, hắn chắc chắn sẽ không nói cho ngươi biết, hơn nữa hành động của ngươi ngày hôm nay đã xem như đắc tội hắn, ra ngoài chưa chắc có trái cây ngon mà ăn đâu.
Viên Minh cúi đầu liếc nhìn lão Tẩu Thuốc, trong lòng thầm cười lạnh.
- Ta đánh là được rồi. Tuy nhiên phải có người nói cho ta biết vài quy định trên chiếu bạc.
Viên Minh ngẩng đầu, nói.
Lời này vừa nói ra, một đám dân cờ bạc đứng xem xung quanh lập tức tỉnh táo, ánh mắt nhìn về phía Viên Minh khác hẳn, xì xào bàn tán, tất cả đều muốn đứng xem kịch vui, chuẩn bị sẵn sàng thưởng thức một trận cá cược.
- Tiểu huynh đệ, ta biết ngươi là người khôn ngoan, có tiền đồ. Nói đi, ngươi muốn chơi gì?
Vưu Trư Tra chà xát tay, cười nói.
Lão Tẩu Thuốc nghe vậy, lập tức xung phong nhận việc, giảng giải cho Viên Minh về cách chơi xúc xắc, bài cửu và đoán đen trắng, nói sinh động như thật, ngay cả một đám dân cờ bạc đứng xem đều nghe được cũng phải sửng sốt.
Sau khi Viên Minh nghe xong, thần sắc trên mặt không thay đổi, chỉ vào một chiếu bạc xúc xắc, nói:
- Lại đánh cược xúc xắc, đoán tiểu đại.
- Không được, Vưu lão bản am hiểu nhất chính là đổ xúc xắc, ngươi chơi cái này không có nửa phần thắng đâu. Ngươi đánh cược bài cửu với hắn, cái này có phần thắng lớn.
Lão Tẩu Thuốc vội vàng khuyên can.
- Là cái này, không đổi.
Viên Minh không để ý đến lão Tẩu Thuốc, tự mình đi tới trước chiếu bạc xúc xắc.
- Ha ha, tiểu huynh đệ có khí phách, ta thích.
Vưu Trư Tra đi tới đứng vào vị trí của nhà cái.
Viên Minh lại đứng ở vị trí trống đối diện hắn, những người khác đều vây quanh.
Xung quanh không ngừng xì xào bàn tán, tất cả đều bàn luận Viên Minh không biết sống chết, sẽ thua tới cởi cả quần lót.
- Ngươi lấy ra một miếng ngân tệ, như vậy tiền đặt cược lại là một ngân tệ. Ta thắng, ngân tệ thuộc về ta. Ngươi thắng, ta thua ngươi một ngân tệ, sẽ nói cho ngươi biết tung tích của Ô Tang, thế nào?
Vưu Trư Tra mở miệng nói.
- Rất công bằng.
Viên Minh nói xong đặt một miếng ngân tệ lên trên bàn.
Vưu Trư Tra cầm bát lên, chậm rãi lắc.
- Mua đại hay mua tiểu?
Sau khi hắn lắc vài ba cái, bất chợt đặt bát xuống bàn, mở miệng hỏi.
Viên Minh chậm rãi đẩy ngân tệ về phía khu vực viết chữ tiểu trên bàn.
- Mua xong rời tay, mở.
Vưu Trư Tra quát khẽ một tiếng, mở bát ra.
Ngay sau đó, trên mặt hắn lộ ra ý cười, nói rất vần:
- Tứ ngũ lục, đại. Ngươi thua.
- Lại tới.
Trên mặt Viên Minh không cảm xúc, lại lấy ra một miếng ngân tệ để lên bàn.
Trên mặt Vưu Trư Tra càng cười tươi hơn, lại lắc bát.
...
Mới chỉ một lát, trận đánh cược này đã tiến hành được mười hai lượt.
Tất cả không ngoại lệ, Viên Minh đều thua.
Một đám dân cờ bạc đứng ngoài xem đương nhiên không chê chuyện lớn, thỉnh thoảng lớn tiếng khen ngợi, không khí ở hiện trường càng thêm sôi đọng.
Phải biết rằng, mười hai ngân tẹ là một khoản tiền cực lớn đối với dân chúng bình thường ở Nam Cương.
Một lần thua nhiều tiền như vậy, cho dù là ai cũng rất khó duy trì được sự bình tĩnh, nhưng biểu hiện trên mặt Viên Minh trước sau vẫn bình tĩnh thản nhiên, dường như căn bản không để ý tới.
Trên thực tế, hắn quả thật cũng không để ý.
- Xem ra bây giờ ngươi không may mắn, thua mãi như thế cũng không phải là cách hay, không bằng ngày khác trở lại?
Lão Tẩu Thuốc tới gần khuyên.
- Tiếp tục.
Viên Minh không nhìn hắn, chỉ nói với vẻ mặt vô cảm.
- Được được được, may mắn không thể cứ ở chỗ ta. Nhớ kỹ ta là Vưu Trư Tra, lần tiếp theo ngươi nhất định sẽ thắng, không thắng lại tới chém ta đi.
Vưu Trư Tra thấy thế, trên gương mặt tươi cười, nói.
Lại thêm một lần nữa, lần tiếp theo ngươi nhất định có thể thắng, lần này không thắng ngươi tới chém ta, những lời này gần như là câu cửa miệng của Vưu Trư Tra, từ khi Viên Minh thua lần thứ năm, hắn đã nói như vậy.
Trong khi nói chuyện, hắn lại lắc bát.
Sau khi hạ xuống, Viên Minh vẫn đặt ngân tệ ở khu vực "Tiểu".
Vào lúc Vưu Trư Tra sắp mở bát, ngón tay Viên Minh nhẹ nhàng điểm vào chiếu bạc, một sóng pháp lực yếu ớt lan ra.
- Xin lỗi tiểu huynh đệ, lần này con báo...
Vưu Trư Tra nâng bát lên, đồng thời định nói "Con báo thông sát".
Chỉ là hắn còn chưa nói hết lời, đã ngây người, nhìn chằm chằm vào ba con xúc xắc trên chiếu bạc, mắt mở thật lớn.